Cuối cùng chỉ có thể ảo não trở về nhà, cùng bố mẹ bàn bạc những việc cần làm sắp tới.
“Đúng là vô dụng, sao tôi lại sinh ra một đứa con trai vô dụng như anh chứ?” Bách Tuyết cằn nhằn lải nhải trút hết sự bất mãn, thoáng chốc đã qua hơn một giờ.
Nếu là trước đây, Thịnh Dự Khải đã cảm thấy phiền chán và khiến mẹ anh ta phải ngậm miệng từ lâu.
Nhưng bây giờ thì không. Anh ta co mình trên ghế sô pha, vùi đầu vào giữa hai đầu gối không nói tiếng nào, để mặc cho mẹ anh ta oán trách thế nào cũng không hé răng nói nửa chữ. Chỉ có bả vai đang co lại hơi run rẩy, dường như là đang bật khóc?
Thịnh Hải kéo tóc Thịnh Dự Khải buộc anh ta phải ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy trên mặt anh ta đã đầy nước mắt.
Ông ta thất vọng tột cùng, xem như đứa con trai này đã hoàn toàn bị phế rồi. Đặt tất cả hy vọng để trông chờ anh ta đoạt lại nhà họ Thịnh là chuyện không có khả năng. Đến đây, Thịnh Hải đã sẵn sàng vứt bỏ anh ta rồi.
“Gọi điện thoại cho Trạch Dung, kêu nó trở về kế thừa nhà họ Thịnh” Thịnh Hải nói.
Thịnh Dự Khải vừa nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nắm lấy tay bố cầu xin: "Bố không thể gọi Thịnh Trạch Dung trở về được. Cậu ta cùng
một phe với Thịnh Hàn Ngọc. Nếu để cậu ta yên ổn trở về, nếu để cậu ta tiếp quản thì nhà họ Thịnh còn có chỗ cho con đặt chân sao?”
“Dù nó không về thì mày cũng không còn chỗ đặt chân nhanh thôi.” Thịnh Hải chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép.
Vốn dĩ ông ta đã gửi gắm kỳ vọng vào Thịnh Dự Khải, nhưng không ngờ anh ta lại vô dụng đến vậy, hết lần này đến lần khác thua trên tay phụ nữ.
Lần này lại càng vô dụng hơn, anh ta không chỉ té ngã một mình mà còn kéo cả nhà họ Thịnh chôn cùng.
Thịnh Hải thuyết phục Thịnh Trạch Dung về nước nhưng cậu ta không muốn.
Thậm chí Thịnh Trạch Dung còn cảm thấy sau khi hai tập đoàn sáp nhập, mọi người lấy phần trăm cổ phần công ty còn Thịnh Hàn Ngọc làm chủ tịch cũng rất tốt, chuyện này cũng hợp với mong muốn của ông nội khi còn sống!
Khi ông cụ còn sống, ông vẫn luôn hy vọng Thịnh Hàn Ngọc sẽ nắm quyền, những người còn lại sẽ chia nhau nắm cổ phần công ty. Bây giờ vòng vo một hồi cuối cùng cũng ra kết quả này, chẳng phải là vừa vặn hay sao...
Dù Thịnh Trạch Dung vẫn luôn xa cách với ông ta nhưng Thịnh Hải chưa bao giờ ngờ rằng hai bố con lại không có một điểm chung nào.
Ông ta đã dâng chức chủ tịch tới trước mặt rồi mà cậu ta còn không muốn, chọc ông ta tức giận tới mức mắng Thịnh Trạch Dung một trận té tát ngay trên điện thoại.