Cô ta muốn bò dậy khỏi mặt đất, nhưng vừa ngẩng đầu đã phát hiện người mới soi gương cho cô ta lại là Thời Du Huyên!
Thời Du Huyên đứng trên cao nhìn xuống cổ ta, dáng người Giang Tư Vi quá mập mạp, bò dậy phải uốn gối nửa quỳ trên mặt đất, tư thế này làm cho cô ta giống như đang quỳ lạy hành lễ.
“Tại sao lại là cô?”
Giang Tử Vi nhanh chóng bò dậy, tốc độ vô cùng nhanh.
Đối với cô ta mà nói, mất mặt với ai không quan trọng, nhưng mà không thể mất mặt trước mặt Thời Du Huyên.
Cô ta đứng lên, còn cố gắng nhón mũi chân, rồi phát hiện vẫn thấp hơn Thời Du Huyên nửa đầu.
Nếu không thể so được chiều cao, thì chỉ có thể sử dụng khí thế để trấn áp đối phương, hai mắt Giang Tư Vị trợn trừng như hai hạt đậu xanh, bàn tay chống hông nói với Thời Du Huyên: “Cô đến đây làm gì? Là đến xem trò cười của tôi sao? Tôi nói cho cô biết Thời Du Huyên, trong tình yêu người không được yêu mới chính là người thứ ba, lúc trước vì sao cô kết hôn với cậu Thịnh, người khác không biết, nhưng mà tôi biết rõ.”
Hình như có tin giật gân?
Nhưng người xem trò hay đương nhiên chăm chú lắng nghe, Thời Du Huyên cũng không ngăn cản, vì thế Giang Tu Vi thuận lợi nói tiếp: “Lúc trước chị họ Vũ Kha tôi cho rằng cậu Thịnh là người mù, chị ấy không muốn cho nên mới để cô chiếm được món hời này, bây giờ mắt cậu Thịnh đã tốt, cô cũng đừng mặt dày chiếm mất danh phận bà Thịnh, nhường ra đây đi, cô không xứng với anh ấy.”
“Ồ? Nếu cô cảm thấy tôi không xứng, thì ai có thể xứng đội, cô sao?” Thời Du Huyên vẫn không nóng không giận mỉm cười như cũ, nhưng lại đang âm thầm ngáng chân cô ta, có điều cô ta không nghe ra mà thôi.
Nếu như không phải đã từng thổ lộ, Giang Tư Vị chắc chắn sẽ dõng dạc trả lời, nói chỉ có cô ta mới có thể xứng đối với Thịnh Hàn Ngọc!
Nhưng vừa rồi thổ lộ đã bị từ chối, không chỉ bị từ chối mà còn té ngã trên đất hồi lâu không bò dậy nổi.
Cho dù Giang Tư vi không có đầu óc, lúc này cô ta cũng không thể nói là mình được, cô ta đảo mắt rồi buột miệng thốt ra: “Đương nhiên là chị họ Thời Vũ Kha của tôi, chị ấy mạnh hơn cô nhiều, chị họ Vũ Kha của tôi chính là người đẹp nhất Giang Châu, mà cô chỉ là một con ngốc..”
Người nói ra lời này mới thật sự là con ngốc.
Bây giờ tất cả mọi người ở Giang Châu đều biết trước kia Thời Du Huyên giả ngu, nhưng cũng không biết vì sao cô phải giả ngu, các phiên bản liên quan đến Thời Du Huyên giả ngu đã sớm bị mọi người bàn tán hăng say, nhưng mấy phiên bản truyền ra đều không được chứng thực cái nào là thật cái nào là giả.
Có điều ẩn ý trong lời nói của Giang Tư Vị tựa như là sẽ nói rõ ẩn. tình bên trong.