Thịnh Hàn Ngọc không nói chuyện, ý cười trên mặt càng sâu, có
một cảm giác giống như muốn cười nhưng lại phải cố nén quen thuộc!
“Anh cười là đồng ý sao? Chồng ơi em yêu anh!”
Giang Tử Vi mừng như điên, dang hai tay ra, không màng mọi thứ mà nhào về phía Thịnh Hàn Ngọc... Cơ thể anh hơi né sang bên cạnh, người phụ nữ giống như quả bóng đã dùng sức quá mạnh, chờ khi phát hiện đã vồ hụt thì không sửa kịp nữa. “Ầm ầm”!
Tiếng vang lớn thế này, đến những người xem trò hay bên cạnh cũng cảm thấy đau.
Giang Tư Vị ngã ầm xuống mặt đất, giãy giụa hai cái nhưng không đứng dậy được, bắt đầu kêu đau than ôi chao ôi”.
“Má ơi, té chết tôi rồi, hu hu hu... Tôi té rồi sẽ không còn xinh đẹp nữa? Mấy người có ai có gương cho tôi mượn gương soi thử, nếu ngã hỏng mất rồi thì có khi nào cậu Thịnh sẽ ghét tôi không?”
"Ha ha ha ha ha..."
Bốn phía bùng nổ tiếng cười, hơn nữa còn kéo dài không ngừng, không dứt.
Có người ngồi xổm trước mặt cô ta, ân cần đặt cái gương nhỏ trong tay lên trên đầu của cô ta: “Soi đi, khuôn mặt không bị ngã hỏng đầu, nhưng cũng không làm chậm trễ cậu Thịnh ghét cô đâu!”
"Ha ha ha ha ha ha..."
Tiếng cười của mọi người còn to hơn lúc nãy, hơn nữa bắt đầu có
“Cô không ngã hỏng mặt, mà là đầu óc, đầu óc bị nước vào sao? Cũng không tự xem mình có bản lĩnh gì, không biết tự lượng sức mình.”
“Đúng vậy, cô có cái gì để cậu Thịnh cậu ấy coi trọng, muốn dáng người không dáng người, muốn diện mạo không diện mạo, muốn gia thế không có gia thế.”
Người này vừa nói được một nửa đã bị người khác ngắt lời.
“Anh nói như vậy cũng không đúng, vợ chồng nhà người ta trai tài gái sắc xứng lứa vừa đôi, tại sao lại coi trọng cô ta chứ?”
“Người đã xấu mà còn nhiều tật, lớn lên xấu lòng dạ lại không tốt, vợ chồng nhà người ta yêu thương nhau dựa vào đầu mà ly hôn cưới cô ta chứ, nghĩ cũng hay thật”
“Đúng vậy.”
Mọi người mồm năm miệng mười, cho dù da mặt Giang Tu Vi có dày thì cũng đỏ mặt.