Thời Vũ Kha không nói ly hôn, nhưng lại đưa cho anh ta một xấp giấy A4, trong đó là ảnh chụp lại nhật ký trò chuyện có màu sắc rực rỡ, và một vài tấm ảnh theo dõi, các giấy tờ biên lai.
Anh ta có hơi khó hiểu, nhưng khi nhận lấy mở ra xem thì sắc mặt càng lúc càng xấu.
Không nói hai lời đã cầm xấp giấy này đi tìm Thịnh Hải tính sổ.
Thời Vũ Kha ngồi trên sô pha, vắt chéo chân, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười đã thực hiện được âm mưu!
Trên lầu nhanh chóng vang lên tiếng cãi nhau và ném đồ, tiếng động càng lúc càng lớn, không bao lâu Thịnh Hải đã đi xuống dưới, nổi giận đùng đùng tìm cô ta tính sổ, chỉ trích Thời Vũ Kha giá tạo chứng cứ vu oan cho ông ta.
Thời Vũ Kha không hề hoang mang: “Được, vậy giao mấy thứ này cho phóng viên, truyền ra ngoài để mọi người phán đoán là vụ oan hay là thật, hoặc là ông báo cảnh sát cũng được, nếu tôi vu oan ông thì cứ để cảnh sát bắt tôi đi.”
Cuối cùng Thịnh Hải đã bị hạ gục, mấy chuyện này dù có phải là thật hay không thì cũng không thể truyền ra ngoài, nếu như để truyền ra ngoài rồi thì nhà họ Thịnh bọn họ chẳng còn chút mặt mũi nào nữa.
Nhưng không thể cãi nhau, ông ta chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, tiền và mặt mũi, cuối cùng Thịnh Hải lựa chọn cái trước.
Cuối cùng Thịnh Hải bị xóa ra khỏi hội đồng quản trị công ty, bởi vì “nguyên nhân sức khỏe” nên phải về hưu sớm, phó chủ tịch để Thời Vũ Kha đảm nhiệm.
Cơ thể Thịnh Dự Khải vẫn chưa khỏe, cho nên tuy rằng chiếm chức vụ chủ tịch, nhưng trên thực tế cũng không đến công ty, tạm thời quyền to trong tập đoàn Thịnh Thị đã rơi vào tay Thời Vũ Kha.
Mới ban đầu bọn họ còn thấp thỏm, đề phòng Thời Vũ Kha nhậm chức sẽ phá rối làm cho công ty thành một đống hỗn độn, tạo thành tổn thất lớn.
Có điều Thời Vũ Kha vừa nhậm chức, công ty không chỉ vận hành bình thường, thành tích còn không ngừng nâng cao.
Liên tục được cô ta “đàm phán” ra vài hợp đồng làm ăn lớn, thậm chí Thịnh Dự Khải bắt đầu hối hận vì để cô ta tiếp nhận quá muộn, nếu như anh ta sớm cho vợ nhúng tay vào việc của công ty, không chừng hiệu quả còn cao hơn.
Anh ta không màng lời cảnh cáo của bố mẹ, cho phó chủ tịch càng nhiều quyền lợi lớn hơn nữa.
Hôm nay Thời Vũ Kha tan làm về nhà, hiếm thấy một nhà ba người đang ngồi lại cùng nhau, còn đang lẩm nhẩm không biết đang tính cái gì.
“Vũ Kha rất đúng lúc, con lại đây.” Bạch Tuyết đón cô ta.
Thời Vũ Kha đi qua: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Thịnh Hải thấy Thời Vũ Kha, lập tức xoay người bỏ lên lầu, chuyện bị vu oan lần trước vẫn luôn canh cánh trong lòng ông ta, ông ta không muốn nói với cô bất cứ lời nào.
Thịnh Dự Khải cầm lấy thiệp mời trên bàn trà đưa cho cô ta: “Tập đoàn Đinh Thịnh mở tiệc rượu, mời hai ta đi thì không nói, mà còn muốn bố mẹ đến tham gia, mọi người cảm thấy chuyện này có vấn đề, đang thương lượng thì em đã về.”
Cô ta hiểu rõ trong lòng, nhưng trên mặt lại không hiện ra, không quan tâm nói: “Người tham gia tiệc rượu nhiều như vậy, cho dù có vấn đề thì bọn họ còn có thể làm gì trong tiệc rượu chứ? Nếu mời bố mẹ thì cứ đi thôi, không đi bọn họ còn tưởng rằng chúng ta sợ đó.”