“Không chiếm được anh cũng không cần, tiền lương của anh ở Giang Châu cũng không ít, hơn nữa anh còn có trợ cấp, tiền thưởng, lễ tết các công ty còn nhét phong bì cho bọn anh, đủ nuôi em rồi.”
Lưu Quân thật lòng muốn chung sống thật tốt với Thời Vũ Kha, nhưng "đủ” mà anh ta nói lại chẳng đủ chút nào!
Tiền anh ta kiếm được để kết hôn chung sống với một người phụ nữ bình thường thì đủ, nhưng Thời Vũ Kha là người đã làm chuyện lớn, nhìn được món tiền lớn, chút năng lực của Lưu Quân không đủ nhét vừa cái miệng của cô ta.
Trước kia đã không, bây giờ càng không, sau này cũng không thể:
Nhưng Thời Vũ Kha sẽ không nói mấy lời này với anh ta, cô ta làm nũng nói với Lưu Quân: “Khó mà làm được, đều là cái em nên có vì sao lại không cần? Em muốn anh giúp em.”
Trên giường vốn không phải nơi có thể bàn chuyện.
Lưu Quân bị cô ta dỗ như lọt vào trong sương mù căn bản không nhìn thấy bắc nam, đồng ý toàn bộ yêu cầu của cô ta.
Một tuần sau, cuối cùng Thời Vũ đã về lại nhà họ Thịnh.
Thịnh Dự Khải đã xuất viện từ lúc Thời Vũ Kha “mất tích”, dù vết thương trên mặt còn chưa lành, nhưng anh ta không thể nào ở trong bệnh viện nữa, vì thế về nhà tĩnh dưỡng.
“Em đi đâu?” Mặt Thịnh Dự Khải trầm xuống, vẻ mặt âm u giống Thịnh Hải như đúc.
Thời Vũ Kha cúi đầu đứng ở cửa, cắn môi không nói lời nào, nước mắt giống như là hạt ngọc bị đứt dây tuôn xối xả.
Cô ta càng không nói, Thịnh Dự Khải càng tức giận.
Mấy ngày nay Thời Vũ Kha không ở nhà, chỉ có Bách Tuyết không ngừng lại nhải bên tai anh ta, bà ta đã tẩy não thành công, làm anh ta cảm thấy Thời Vũ Kha có lòng riêng, muốn hắt nước bẩn lên người bố mình.
Tuy rằng bố trăng hoa háo sắc, nhưng cũng không đến mức có ý đồ với con dâu, phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp ở Giang Châu rất nhiều, chỉ chơi qua đường thì không cần phải mạo hiểm như vậy.
Những lời này đều là mẹ nói với anh ta, nghe nhiều lần, đương nhiên cũng tin.
“Nói gì đi, sao nào, là chột dạ hay giả vờ đáng thương?” Thịnh Dự Khải hùng hổ doạ người.
Anh ta đã hạ quyết tâm, nếu Thời Vũ Kha dám trở về đề nghị ly hôn với anh ta, anh ta sẽ làm cho cô ta không lấy được một cắc nào, mà còn không ly hôn với cô ta, cho dù có chết cũng phải kéo theo cô ta.
Thanh xuân của một cô gái có thể được bao nhiêu năm?
Chờ khi cô ta hoa tàn ít bướm không ai cần thì đương nhiên sẽ nghe lời anh ta thôi.