Thời Vũ Kha trợn mắt, lấy tay che miệng lại.
Như tờ!
Thịnh Dự Khải như gặp phải sét đánh hóa đá ngay tại chỗ, hồi lâu vẫn không có phản ứng.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn là Thời Vũ Kha lên tiếng phá vỡ yên lặng: “Dự Khải, vừa rồi là em nổi giận nói bậy, anh đừng để trong lòng.”
Nói xong còn bật khóc “hu hu” đến là đau lòng, giống như thật sự có lý do khó nói vậy.
Cô ta vừa “khóc” vừa liếc mắt lén nhìn Thịnh Dự Khải, xem anh ta có phản ứng gì.
Anh ta nhớ lại, nhớ lại mỗi lần Thịnh Hải nhắc tới Thời Vũ Kha đều luôn khen ngợi, thái độ khác hoàn toàn với mẹ!
Khi Thời Vũ Kha còn chưa gả vào nhà, số lần Thịnh Hải ở nhà có thể đếm được trên đầu
ngón tay, nhưng từ khi cô ta gả vào, thì rõ ràng thời gian ông ta ở nhà đã nhiều hơn hẳn...
Nếu một người đã có thành kiến với người khác, thì dù người kia có làm gì cũng đều sai.
Thịnh Dự Khải càng nghĩ càng cảm thấy Thịnh Hải có gì đó không đúng, suy nghĩ này vừa nảy ra đã lập tức phát triển um tùm như là cỏ dại, cơn nóng giận nhanh chóng chiếm đóng đầu óc Thịnh Dự Khải, anh ta mở cửa lao ra bên ngoài!
“Dự Khải anh đi đâu đó? Anh đừng xúc động nha.”
Thời Vũ Kha đi theo phía sau anh ta, “nôn nóng” gọi anh ta quay lại, nhưng thực ra khóe mắt đuôi lông mày đều đầy ý cười.
Đúng là tốt quá, thực tế còn thuận lợi hơn cả kế hoạch!
Biệt thự nhà họ Thịnh.
Người làm trốn trong phòng của mình, đến thở cũng không dám thở.
Nhưng cửa vẫn được mở hé ra một khe nhỏ, đám người làm tranh nhau dán tại lên cửa nghe lên tiếng động bên ngoài.
Đây cũng không thể trách bọn họ nhiều chuyện, khung cảnh cãi nhau bên ngoài thật sự quá bất ngờ, quả đặc sắc.
Cảnh tượng trong phòng khách còn bày bừa hơn cả trong phòng bệnh, phòng bệnh chỉ có một mình Thịnh Dự Khải đập phá, bây giờ là hai bố con cùng nhau đập!
Vết thương trên mặt Thịnh Dự Khải vốn chưa lành, bây giờ nổi giận đã sưng lên, nhưng bây giờ anh ta không rảnh lo mặt mũi, chỉ lo tìm Thịnh Hải tính sổ.
Con trai lên án, Thịnh Hải không thừa nhận một chữ.
Ông ta mắng con trai bị thần kinh, rối loạn tâm thần nên nói hươu nói vượn, phải nên đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần đi.