Cái tát rất nặng, vừa hay đánh lên trên miệng vết thương, làm cho anh ta đau đến mức nhe răng nhếch mép, chỉ có thể ngừng lại.
Cuối cùng Thịnh Dự Khải cũng nhận ra cô vợ nhỏ không muốn anh ta đụng vào mình.
Mặt anh ta sầm xuống, nặng nề đến đáng sợ: “Nói, có phải cô có người bên ngoài rồi hay không?” Vừa nói bàn tay anh ta nhịn không được mà siết chặt lại, siết đến mức vang lên tiếng rắc rắc.
Thời Vũ Kha dám chắc rằng, chỉ cần cô ta nói “đúng” thì người đàn ông xấu xí trước mặt nhất định sẽ bóp chết cô ta ngay!
“Không có, Thịnh Dự Khải anh đừng có ngậm máu phun người.”
Cô ta không hề do dự, lập tức kiên quyết phủ nhận, không chỉ phủ nhận còn trả đũa lại: “Thịnh Dự Khải anh có còn lương tâm không, tại sao anh có thể nghi ngờ tôi có người bên ngoài?”
“Tôi gả cho anh là vì yêu anh, không phải yêu người khác, nếu như tôi có người bên ngoài thì tôi cứ chạy trốn với người đó, cần gì về để bị anh sỉ nhục?”
Thời Vũ Kha tiếp tục nói: “Anh đặt tay lên ngực tự hỏi trước khi anh kết hôn với tôi, sau khi anh kết hôn với tôi có lúc nào mà anh không có phụ nữ bên ngoài không? Một người rồi lại
không? Tôi nuốt cục tức xuống bụng dễ dàng vậy sao, vậy mà bây giờ anh lại còn hắt bát nước bẩn này lên người tôi, anh không sợ sẽ làm tôi thất vọng sao.”
Cô ta đã bắt đầu khóc lóc, rất là tủi thân.
Thịnh Dự Khải mềm lòng, bây giờ còn lo lắng nghĩ xem cô ta nói thật hay nói giả làm gì, vội vàng nhận lỗi, thừa nhận sai lầm.
Lúc Thời Vũ Kha không ở đây Bách Tuyết đã dạy dỗ con trai phải biết đề phòng, bảo anh ta phải giám sát chặt Thời Vũ Kha, nay đã khác xưa.
D:
Nếu anh ta bỏ Thời Vũ Kha thì muốn tìm cô ta rất dễ dàng, nhưng nếu Thời Vũ Kha bỏ đi thì anh ta sẽ không dễ tìm được cô ta như vậy nữa...
Vốn anh ta rất tự tin vào tình cảm của hai người, nhưng mẹ nói nhiều như vậy đương nhiên cũng lọt vào tai vài câu, nếu không thì vừa rồi anh ta sẽ không bạo lực như vậy!
Như thế rất tốt, một câu nói giống như đã chọc vào tổ ong vò vẽ, Thời Vũ Kha lập tức nương theo đó muốn đi tìm Bách Tuyết tính sổ, lần này chỉ cần cô ta đi ra ngoài thành công, nếu không đòi được một món tiền lớn thì sẽ không yên lặng đầu.
Thịnh Dự Khải khuyên can không cho cô ta đi ra ngoài, Thời Vũ Kha đã cãi nhau ầm ỹ với anh ta trong phòng bệnh, đến lúc cãi nhau gay gắt cô ta đã lỡ miệng nói một câu: “Thịnh Dự Khải em đã chịu nhà anh đủ rồi, mẹ anh luôn nhằm vào em, ba anh lại luôn nhân cơ hội muốn sàm sỡ em.”