Sau
Cô ta cảm thấy bây giờ mình đã có lợi thế để đàm phán với Thời Du Huyên.
“Hai người nói chuyện đi.”
Thịnh Hàn Ngọc không muốn nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Thời Vũ Kha, lập tức tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn, trước khi lên lầu còn nói thầm gì đó với Thời Du Huyên, làm khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.”
“Cút…”
Khóe môi Thịnh Hàn Ngọc cong lên, đôi môi mỏng lộ ra một nụ cười xấu xa, Thời Vũ Kha nhìn đến mức ngây người ra.
Sao người đàn ông này lại đẹp trai như vậy chứ, giơ tay nhấc chân, thậm chí một cái động tác rất nhỏ cũng khiến người khác mê muội, Thịnh Dự Khải và anh đúng là khác nhau một trời một vực.
Thịnh Hàn Ngọc ở trên mây, Thịnh Dự Khải chính là con chó bị dẫm dưới bùn.
Người đã đi lên cầu thang, muốn nhìn nữa cũng không thấy, mà cô ta còn ngơ ngác nhìn chằm chằm không nỡ rời mắt.
Thời Du Huyên trào phúng: “Đừng nhìn, nhìn nữa tròng mắt rớt ra không về được đâu.”
Đây là châm biếm cô ta có mắt không tròng, Thời Vũ Kha nghe hiểu được.
Cô ta không phục, không nỡ thu lại ánh mắt, dùng giọng điệu quái gở nói: “Cô đừng có mà đắc ý quá, con người là phải biết ơn, phải biết uống nước nhớ nguồn, nếu không phải lúc trước tôi nhường Hàn Ngọc lại cho cô, thì sao cô có thể có ngày hôm nay?”
Lúc trước cô ta cho rằng Thịnh Hàn Ngọc là người mù, sợ chậm trễ hạnh phúc cả đời của cô ta, sống chết không chịu gả nên lúc đó mới để cho Thời Du Huyên gả đến đây.
Thịnh Hàn Ngọc có thể yêu Thời Du Huyên, cũng là bắt đầu từ tài hoa, kính trọng nhân phẩm, phù hợp tính cách, luôn luôn tốt bụng… Đúng là Thời Du Huyên rất xinh đẹp, nhưng đây lại không phải là điều mà Thịnh Hàn Ngọc yêu nhất ở cô!
Nhưng mà Thời Vũ Kha không biết, cô ta chỉ coi trọng vẻ ngoài, chỉ cho rằng Thịnh Hàn Ngọc thích mặt của Thời Du Huyên, trong lòng hận không thể chuyển vết sẹo trên mặt chồng cô ta lên mặt cô mới tốt.
Thời Du Huyên bị đầu óc rỗng tuếch của cô ta chọc cho tức cười: “Nhờ chị? Thời Vũ Kha, không phải là mấy ngày nay chị ở cạnh Thịnh Dự Khải, nên đầu óc cũng bị lây bệnh rối loạn thần kinh của anh ta rồi chứ? Vì sao trước kia tôi gả đến đây, trong lòng chị không rõ sao? Có điều lúc này chị có hối hận cũng vô dụng, bây giờ hai chúng tôi rất hạnh phúc, nói như vậy đúng là phải cảm ơn chị lúc trước đã thành toàn, cảm ơn chị.”
Thời Vũ Kha suýt nữa đã bị chọc cho tức chết.