Thời Du Huyên chậm rãi xuống lầu, phân phó cho quản gia: “Dì Trương, cho bà ta vào đi, tôi có lời muốn nói với bà ta
“Vâng.”
Mặc dù quản gia không tình nguyện, thế nhưng cô chủ lên tiếng, nhất định là phải được cậu chủ đồng ý.
Bà bảo người buông Vương Dĩnh Chi ra, đồng thời dẫn hết người hầu và vệ sĩ đi.
“Phụt!”
Vương Dĩnh Chi tóc tai bù xù, xì xì miệng với bóng lưng của quản gia: “Người hầu mà thôi, thần kì cái gì? Còn muốn leo lên đầu tôi, cũng không nhìn xem mình là ai.”
Mắng quản gia, bà ta quay đầu về phía Thời Du Huyên lập tức thay đổi vẻ mặt nịnh nọt cười: “Con dâu, là Hàn Ngọc để con cho mẹ ở lại à?”
“Không phải, là tự tôi muốn xuống, không liên quan gì đến anh ấy.”
Nụ cười trên mặt Thời Du Huyên nhàn nhạt, nhưng từng chữ đều nói rất rõ ràng: “Chúng ta chuẩn bị đến tòa án kiện bà, bà trở về chuẩn bị một chút, chờ bị kiện đi.”
“Kiện mẹ?” Sắc mặt Vương Dĩnh Chi thay đổi, mồ hôi lạnh rơi từng giọt, giọng cũng trở nên hèn mọn: “Kiện, kiện mẹ cái gì? Mẹ cũng không có làm chuyện gì tổn tổn hại các con mà.”
“Cạch—”
Thời Du Huyên nện chén trà trên bàn, giận tái mặt: “Trí nhớ của bà thật không tốt, không phải vừa rồi còn muốn nói Hàn Ngọc không nuôi bố mẹ, để quét bay thanh danh của anh ấy à? Cái này còn chưa tính là tổn hại thanh danh à?”
“Thứ nhất, chúng ta có hợp đồng, Hàn Ngọc đã xóa bỏ quan hệ thân thích với các người, về mặt pháp luật các người bây giờ không có quan hệ gì, cho nên vừa rồi bà đi đến là tự ý xông vào nhà dân, chỉ bằng điểm này tôi đã có thể báo cảnh sát, đủ câu lưu bà mười lăm ngày.”
Vương Dĩnh Chi bắt đầu run rẩy, mặt mũi đầy vẻ khẩn cầu, muốn mở miệng cầu tình lại không dám cắt lời Thời Du Huyên, sợ chọc giận cô lần nữa.
Trong nội tâm cô mừng thầm, nghĩ thầm chỉ có từng đó năng lực?
Lúc này mới là lúc nào, mình còn chưa thả chiêu cuối ra mà đã không chịu nổi à.