Khiến một nhà bọn họ nội chiến, Thời Du Huyên và Thịnh Hàn Ngọc bàng quan là được rồi.
Chờ nhìn trò vui đủ rồi, lại đi ra thu dọn tàn cuộc còn không phải trả bất kì cái giá nào, kế hoạch của Thời Du Huyên có thể coi là hoàn mỹ, Thịnh Hàn Ngọc bội phục trong lòng.
Chỉ là chủ nghĩa gia trưởng quấy phá, khiến anh ngại thừa nhận ra miệng thôi.
Vương Dĩnh Chi lại đến biệt thự tìm Thịnh Hàn Ngọc lần nữa.
Quản gia trông thấy bà ta thì cau mày, ngữ khí cũng không tốt: “Tại sao bà lại đến?”
Vương Dĩnh Chi không hề có ấn tượng tốt với quản gia, bởi vậy cũng tức giận nói: “Tôi tìm con trai tôi, bà tránh ra, chó ngoan không cản đường” Trong lòng bà ta, quản gia Trương chính là một con chó, ngoại từ giữ nhà cắn người thì không còn tác dụng gì cả.
“Không được, cậu cả đã ra lệnh không thể cho bà tiến đến, bà đi đi, dính vào hào quang của cậu cả bao nhiêu năm như thế này, bà cũng hẳn là phải thỏa mãn rồi chứ?”
Câu này nói xong, Vương Dĩnh Chi lập tức bùng nổ, đột nhiên cao giọng: “Nó là con trai tôi, là tôi sinh ra, tôi nhờ vả nó không phải là chuyện đương nhiên sao? Bà muốn được nhờ còn không nhờ được đầu, nói dễ nghe thì gọi quản gia, thực tế chính là nô tài của nhà họ Thịnh chúng tôi, trời sinh số nô tài..”.
Vương Dĩnh Chi lớn giọng, khiến hai người trên lầu nghe thấy.
Ban đầu tâm trạng của Thịnh Hàn Ngọc rất tốt, nhưng sau khi nghe thấy giọng bà ta, tâm trạng trong nháy mắt hạ xuống đến đáy vực.
Lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho vệ sĩ, để người ta đuổi bà ta đi!
Điện thoại vừa cầm đến tay, đã bị Thời Du Huyên đè lại, cô cười như ăn trộm: “Bà ta đến rất đúng lúc, vừa đúng giúp chúng ta một chút, em đi xuống dưới.”
“Bà ta có khả năng giúp cái gì?” Thịnh Hàn Ngọc nhắc nhở: “Em tiếp xúc ít, không hiểu được bà ta, bị bà ta dính vào thì không có gì tốt đâu, không chết cũng bị lột xuống một lớp da.”
“Nếu như chuyện này em có thể giải quyết gọn, anh đồng ý điều kiện của em, thế nào?” Nụ cười của Thời Du Huyên càng thêm xán lạn, biểu cảm nắm chắc phần thắng trong tay.
“Cố lên! Anh tin em.”
Người đàn ông xoay qua chỗ khác, không để ý đến cô.
“Hừ!”
Thịnh Hàn Ngọc không mắc mưu, Thời Du Huyên làm mặt quỷ với anh, sau đó xuống lầu.
Đại sảnh dưới lầu.
Vệ sĩ và quản gia đang đuổi Vương Dĩnh Chi ra ngoài, bà ta thì mặt dày mày dạn đang ra sức ồn ào: “Thịnh hàn Ngọc, mẹ là mẹ ruột của con, con mặc kệ cả bố mẹ ruột của mình thì tính là danh nhân ở Giang Châu gì nữa? Đường đường là chủ tịch mà không nuôi bố mẹ, mẹ trách móc ra ngoài để con mất hết thanh danh.”