Nhưng không đồng ý cũng không được, Thời Vũ Kha còn chờ ở dưới lầu đó.
Thời Vũ Kha có người mẹ chồng độc ác như Bách Tuyết canh giữ, thời gian cũng không quá tự do, chỉ sợ cô ta nóng lòng bỏ đi, sau này cô còn có chuyện cần cô ta làm nữa.
“Được được được, làm theo lời của anh.” Cô không còn cách nào khác chỉ đành đồng ý.
Tên nhãi này đối xử với người khác đều lạnh lùng như tảng băng, vậy mà trước mặt cô lại không hề giống thế, quá dính người.
Đồng ý là được, sẽ không ảnh ảnh hưởng đến kế hoạch tạo người, Thịnh Hàn Ngọc chủ động xun xoe: “Anh giúp em mặc quần áo.”
Nói là giúp đỡ, nhưng thực tế là nhân cơ hội ăn bớt, có anh giúp càng chậm hơn.
Thời Vũ Kha ngồi chờ trong phòng khách hai mươi phút, nói là lập tức xuống ngay nhưng người thì từ từ xuống: “Tìm tôi có việc gì?”
Cô lười biếng ngồi đối diện Thời Vũ Kha, khuôn mặt không trang điểm, nhưng trên mặt lại vô cùng sáng lán, làn da trắng muốt ửng hồng.
Thời Vũ Kha thấy màu da của cô là tức giận, khí sắc của con nhóc chết tiệt kia càng ngày càng tốt, còn càng ngày càng ra dáng bà chủ nhà giàu.
Trước kia khi cô còn ở nhà họ Thời không phải luôn nhìn mặt cô ta, cần thận kiếm ăn sao?
Thế nhưng bây giờ có thể làm cô ta sợ run lẩy bẩy.
Nhưng những chuyện này không đáng là gì, quản gia còn đưa cho Thời Du Huyên một chén huyết yến: “Mợ chủ, cô ăn nhân lúc còn nóng, vẫn luôn để trong nồi giữ nhiệt.”
Huyết yến đó, Thời Vũ Kha đỏ mắt.
Ở nhà họ Thịnh, đừng nói là huyết yến, đến cả tổ yến bình thường Bách Tuyết cũng đều giấu kỹ không nỡ cho cô ta ăn, bảo cô ta ăn chè nấm tuyết đường phèn, còn nói rất hay là: Giá trị dinh dưỡng đều giống nhau.
Quả nhiên không có mẹ chồng cuộc sống trôi qua thật thoải mái, Thời Vũ Kha đỏ mắt, cô ta cũng muốn làm bà chủ, lần sau tái hôn nhất định phải tìm người không có mẹ chồng mới được.