Đầu rũ xuống, dường như đứng đó cũng có thể ngũ, sau đó lại bị người đi tới đi lui sau lưng đụng tỉnh.
Thịnh Hàn Ngọc ngồi xổm xuống trước mặt cô, Thời Du Huyên không để ý thế là đụng vào anh.
“Xin lỗi...”
Xin lỗi còn chưa nói xong, chân đột nhiên đã cách mặt đất, Thời Du Huyên giật mình, người bị cô đụng vào đang cõng cô lên, vừa định la lên lại phát hiện là Thịnh Hàn Ngọc.
Thế là yên tâm dựa vào lưng anh ngủ thiếp đi, rõ ràng sân bay rất ồn ào, cô lại ngủ rất ngon, đến khi bị gió bên ngoài sân bay thổi vào mới tỉnh táo lại.
“Không khí nơi này thật trong lòng, chúng ta đang đi đâu đây?” Thời Du Huyên mở to đôi mắt ngây thơ, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ, tựa như là đứa trẻ trước nay chưa từng trải sự đời vậy.
Bộ dạng của cô bây giờ, Thịnh Hàn Ngọc thực sự không có cách nào liên hệ với Ảnh Tử sát phạt quyết đoán trên àn chứng khoán kia, rõ ràng chính là cùng một người, trong những trường hợp khác nhau lại có thể tìm được những khí tràng thuộc về riêng cô... Đồng thời cũng không hài hòa chút nào!
Chuyện này cũng không quan trọng quan trọng là Thịnh Hàn Ngọc phát hiện, mỗi một loại bộ dạng của cô đều có sức hấp dẫn trí mạng với mình.
Với bộ dạng của những cô gái khác anh không như thế, Giản Dị Tâm dịu dàng lương thiện, Thịnh Hàn Ngọc từng cho rằng mình nên thích kiểu phụ nữ như thế, những phụ nữ khác đều là phấn hoa dung tục.
Nhưng Thời Du Huyên lại không phải, cô khác hoàn toàn với Giản Di Tâm, anh lại rất thích, hình như càng thích hơn.
Thịnh Hàn Ngọc giật mình, những lúc anh ở cùng Thời Du Huyên, hình như tần suất nhớ đến Giản Di Tâm càng lúc càng ít.
“Này, con người này của anh có biết lễ phép không thể trả lời tôi đi chứ!” Thời Du Huyên nhẹ nhàng đụng anh, lôi anh về lại trừ trong suy nghĩ.
“Đến nơi thì cô sẽ biết.” Vẫn là ngữ khí lạnh như băng, thái độ lạnh như băng.
Taxi đến, hai người lên xe.
Thịnh Hàn Ngọc báo ra địa điểm đến: Thư viện Trúc Lộc
“Đi thư viện?” Thời Du Huyên không hiểu tại sao trạm thứ nhất lại là đi thư viện, theo lẽ thường không phải hẳn là nên tìm chỗ ở sao.
Thịnh Hàn Ngọc giải thích: “Gọi là thư viện, nhưng là dân túc, đến nơi cô sẽ
biết.”
"."
Đến nơi, cô đã bị dân túc phong cách Giang Nam mê hoặc.
Nơi này quả thực rất đẹp, đẹp đến không chân thực.
Tường trắng ngói xanh, trên mặt đất phủ lên gạch đỏ kiểu cũ, đỏ trong suốt, sạch sẽ không nhuốm bụi trần.
Cả căn dân túc, à không đúng, cả con đường này dường như đều được xây dựng trên mặt nước, vừa ra cửa chính là thuyền Ô Bồng.
Trời xanh trong, xanh nhạt thuần túy, cả người dường như đang được đặt vào trong tranh vẽ, Thời Du Huyên yêu nơi này ngay tức khắc.
Bà chủ nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, phong thái còn tốt, bảo dưỡng rất tốt, cũng rất có khí chất.
Bà ấy đứng bên cửa chào đón hai người đến, cười nhẹ chào hỏi Thịnh Hàn Ngọc:
“Cậu cuối cùng cũng đã đi ra được rồi, tốt lắm, cô gái này trông thật xinh đẹp.”