Quản gia từ chối, Thời Vũ Kha biết, nhưng chưa từ bỏ ý định.
Cô ta gọi điện cho Thời Vũ khe, điện thoại tắt máy, đi tìm Giản Nghi Ninh hỏi, điện thoại của Giản Nghi Ninh lại hiển thị nằm ngoài vùng phủ sóng!
Ngoại trừ Giản Nghi Ninh, cô ta thực sự không nhớ nổi Thời Du Huyên còn qua lại thân thiết với ai nữa.
Thời Vũ Kha bắt đầu hối hận, hối hận mình chủ quan, tại sao hôm qua không phái người nhìn chằm chằm bên ngoài biệt thự?
Như thế bọn họ đi ra ngoài thì mình sẽ có thể lập tức nhận được tin, sau đó ngăn cản, cũng sẽ không trở thành không tìm được người như bây giờ.
Chủ yếu vẫn là trách cô ta quá tự tin, cho rằng Thời Du Huyên sẽ chờ trong nhà, chuẩn bị tham gia lễ đính hôn của cô ta.
Bây giờ nói gì cũng đã muộn, chỉ có thể nghĩ cách để cứu vãn lại.
“Bố ơi”
Thời Vũ Kha dùng đến đòn sát thủ, đi tìm bố để cáo trạng.
Cô ta muốn để Thời Vũ Thành ra mắt tìm, đồng thời cảm thấy bố có cách liên lạc bí mật với Thời Du Huyên, chỉ là cô ta không biết thôi.
Đáng tiếc, thật không có.
Thời Vũ Thành mặc dù cảm thấy đáng tiếc khi con gái thứ không thể tham dự lễ đính hôn của con gái lớn, nhưng cũng hiểu được.
Không chỉ mình hiểu được, còn khuyên con gái lớn: “Huyên Huyên không muốn đi thì thôi, những chuyện trước kia con làm... Thôi bỏ đi, không nhắc đến cũng được.”
Hôm nay là ngày lành của con gái, kể lại những chuyện đã qua khiến cô ta đau lòng cũng không đáng.
Thời Vũ Thành lương thiện, nhưng cũng không khiến Thời Vũ Kha hiểu được, ngược lại còn bị cô ta oán trách: Bố bất công, từ nhỏ bố đã thiên vị Thời Du Huyên, hôm nay con đính hôn, nó cố ý tránh ra ngoài không đến tham gia, bố không chỉ không trách câu nào, lại còn nói chuyện thay cho nó, rốt cuộc con mới là con ruột hay nó là con ruột?”
Sau khi Giang Nhã Đan trở về từ vùng ngoại thành, cũng đã yên lặng không
Bà ta an ủi con gái: “Được rồi, đừng làm khó dễ bố con nữa, chân là của nó, nó chạy đi rồi thì bố con còn cách nào nữa đâu? Không đến thì không đến thôi, không đến càng tốt, nó đến mẹ còn sợ nó sẽ quấy rối hôn lễ của con nữa kìa.”
Giang Nhã Đan an ủi cũng không khiến Thời Vũ Kha an âm, chỉ cảm thấy càng thêm phiền muộn nóng nảy.
Thời Du Huyên không đến, bà phù thủy kia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ!
Cô ta gấp đến nỗi không còn tâm tình trang điểm, đi tới đi lui trong phòng... Độ nhiên trong đầu cô ta thông suốt, có cách rồi!
Thời Vũ Kha lập tức gọi điện cho mẹ mình, dặn dò kĩ lưỡng bên tai bà ta, Giang Nhã Đan liên tục gật đầu: “Được.”
“Có thể.”
“Không thành vấn đề.”
Sân bay quốc tế Giang Nam.
Thịnh Hàn Ngọc không hề có chút mệt mỏi, theo dòng người đi đến lối ra, Thời Du Huyên đi theo phía sau anh thì kém hơn nhiều.
Cô ngáp một cái, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ, đi mấy bước đã bị Thịnh Hàn Ngọc bỏ rơi phía sau, sau đó lại chạy chậm đuổi theo oán trách: “Anh đi nhanh như thể làm gì? Chờ tôi một chút.”
Rõ ràng là cô đi chậm, Thịnh Hàn Ngọc bước chậm lại chiều theo cô, kết quả là cô càng đi chậm hơn!