…
“Rầm!”
“Xì xào.”
Biệt thự nhà họ Thịnh.
Đám người làm còn không dám thở mạnh, Bách Tuyết đập phá trong phòng Vương Dĩnh Chi ở trước kia, đồ nào có thể đập thì đập hết, mệt đến thở hồng hộc.
Nhìn mặt đất hỗn độn, tâm trạng bà ta đã bình phục lại, sau đó gọi điện thoại cho con trai: “Dự Khải, con lập tức ly hôn với con khốn Vũ Kha kia đi, sau đó cưới một cô chủ nhà giàu có thể sinh đẻ được vào cửa, mẹ muốn ôm cháu trai.”
Thịnh Dự Khải không biết mẹ lại đang nghĩ cái gì, tại sao đang yên đang lành lại muốn ôm cháu trai.
Anh ta đang muốn hỏi, mẹ nói: “Con có biết cái cô ngốc mà Thịnh Hàn Ngọc cưới đã tìm lại được rồi không? Vừa rồi Vương Dĩnh Chi về nhà có khoe với mẹ, nói con dâu chị ta mang thay, không bao lâu sẽ có thể làm bà nội, mẹ tuyệt đối không thể thua chị ta, chị ta có cháu trai mẹ nhất định phải có cháu trai…”
Từ khi Bách Tuyết kết hôn thì đã đè đầu cưỡi cổ Vương Dĩnh Chi, trước nay bà ta luôn đứng phía trên, vậy mà bây giờ Vương Dĩnh Chi bò lên đầu bà ta sao?
Không thể, bà ta nhất định không thể để chuyện này xảy ra.
Thịnh Dự Khải nghe cô ngốc đã tìm được thì cũng không quá để ý, có điều ly hôn với Thời Vũ Kha… Anh ta cũng không muốn!
Hai người mới kết hôn chưa được một tháng, còn chưa hết mới mẻ, anh ta không muốn ly hôn.
Tuy rằng tỷ lệ Thời Vũ Kha có thể mang thai lần nữa là rất nhỏ, nhưng cô ta cũng là người đẹp nhất Giang Châu, có thể cưới được cô ta vẫn rất có mặt mũi.
Anh ta lừa gạt mẹ, luôn miệng đồng ý, sau đó nhân cơ hội dùng lý do này tìm Thời Vũ Kha.
Đầu tiên là truyền đạt ý kiến của mẹ, rồi thì nhận lỗi, chủ động nói chuyện tối hôm đó là anh ta không đúng.
Rồi lại đổ hết toàn bộ lỗi sai lên trên Định Thịnh và Thiên Mã, nói là hạng mục bị giành mất, công ty có nội gián nên phiền lòng, vì thế mới đi quán bar uống rượu giải sầu, vân vân.
“Ha ha.”
Thời Vũ Kha cười không nổi.
Thời Du Huyên không phải người ngốc mà là Ảnh Tử, bây giờ Thịnh Dự Khải còn không biết, nếu anh ta đã biết thì không biết sẽ nghĩ thế nào đây?