Tuy rằng bề ngoài là Vương Dĩnh Chi nói với Thời Du Huyên, nhưng thực ra đều nói cho con trai nghe, nhưng Thịnh Hàn Ngọc không để ý đến lời bà ta nói, không chờ bà ta nói xong đã có hai tên vệ sĩ đến “mời” bà ta đi ra ngoài.
“Khốn kiếp, các người đúng là mắt chó coi thường người khác, cũng không nhìn xem tôi là ai mà dám ra tay với tôi? Tôi bảo con trai của tôi đuổi việc hết các người, cho các người không tìm được chỗ kiếm ăn ở cái đất Giang Châu này…” Bà ta uy hiếp vệ sĩ, nhưng mà chẳng có chút hiệu quả nào.
Sau khi “đưa” bà ta ra khỏi nơi này, vệ sĩ mới truyền đạt lại lời nói của Thịnh Hàn Ngọc: “Chủ tịch của chúng tôi nói anh ấy không có mẹ, cô chủ chúng tôi không có mẹ chồng, nếu như bà còn đến gây sự, anh ấy sẽ thu hồi lại chung cư, đuổi hai người ra đường, nếu không tin thì có thể thử.”
Vương Dĩnh Chi tin, không cam lòng bỏ đi, nhưng bà ta không về lại chung cư, mà đi đến biệt thự nhà họ Thịnh.
Con trai đã nói muốn giúp bà ta đòi lại cổ phần, nên bà ta đi qua đó hỏi, nếu có thể lấy được thì tốt nhất, còn không thể thì vừa hay lại có lý do đi tìm con trai.
Đến biệt thự, không chờ bà ta nói chuyện, Bách Tuyết đã ném cổ phần cho bà ta: “Cầm đi đi, chúng tôi cũng không thèm thuồng gì, vốn không muốn cho chị, còn để người người thúc giục, thứ gì vậy.”
“Người ngoài” trong miệng bà ta đương nhiên là chỉ Thịnh Hàn Ngọc.
Vương Dĩnh Chi vui rạo rực cất cổ phần, sau đó đánh giá căn biệt thự, nhịn không được khoe: “Tòa nhà này ở mấy chục năm tôi đã sớm chán, con trai mua nhà mới cho tôi sống bên ngoài, cũng không cần chịu cơn tức của cô.”
Hai người làm chị em dâu làm chục năm, đây là lần đầu tiên Vương Dĩnh Chi chiến thắng, cũng là lần đầu tiên ngẩng cao đầu trước mặt Bách Tuyết!
Vương Dĩnh Chi “cút”, trên đường đi tâm trạng của bà ta vô cùng suиɠ sướиɠ, cổ phần thuộc về mình và chồng cũng đã giành lại, sau này có thể làm chủ được cuộc sống của mình, không cần sống nhìn mặt ai nữa.
Đương nhiên, đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là bà ta chọc cho Bách Tuyết tức điên, Bách Tuyết bị bà ta chọc tức khó chịu bao nhiêu thì bà ta càng vui vẻ bấy nhiêu.