Thời Du Huyên lắc đầu: “Không cần, tự tôi có thể.” Thế là Thịnh Hàn Ngọc cũng không hỏi thêm nữa.
Thân phận, địa vị, năng lực của cô bây giờ xác thực có thể làm rất nhiều chuyện mà cô muốn làm, căn bản không cần Thịnh Hàn Ngọc hỗ trợ.
Hai người nhất thời im lặng, không ai nói tiếng nào, bầu không khí có chút xấu hổ.
Trời đã tối đen, rất nhanh đã đến thời gian nghỉ ngơi, hai người là vợ chồng, có cần phải ngủ chung một phòng không?
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng đập cửa vang lên ba lần, quản gia nói ngoài cửa: “Cậu cả, bà chủ và ông chủ đến, cậu có muốn xuống dưới gặp một chút không?”
“Không gặp.”
Thịnh Hàn Ngọc nhíu mày lại thành một khối u: “Dì cứ nói tôi không có ở nhà.”
Chẳng phải đều đã đoạn tuyệt quan hệ à? Còn muốn đến đây làm gì?
Quản gia không đi, ngữ khí rất khó khăn: “Cậu cả, tôi cảm thấy cậu vẫn nên xuống gặp một lần thì tốt hơn, vừa rồi tôi đã nói cậu không có nhà, nhưng mà, nhưng mà…”
Bà không phải là người nói chuyện ấp úng, thái độ khác thường thế này nhất định là đã gặp phải chuyện gì khó xử.
Thịnh Hàn Ngọc đi đến mở cửa ra: “Nhưng mà thế nào?”
Quản gia quyết định chắc chắn, nói tình hình dưới lầu ra: “Ông chủ bà chủ mang theo hành lí đến, bọn họ nói muốn ở đây.”
Khó trách muốn anh nhất định phải xuống, hóa ra là thế này.
Anh quay đầu lại nói với Thời Du Huyên: “Cô nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì thì đừng đi ra.” Nói xong đóng cửa ngoài lại, còn cho người canh giữ ở cổng.
……
Phòng khách dưới lầu.
Thịnh Giang ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, cũng không dám ngồi trên ghế sô pha
So ra thì Vương Dĩnh Chi phong độ hơn rất nhiều, thoải mái ngồi trên ghế sô pha, diễu võ giương oai ra lệnh cho người hầu đi ép nước trái cây, lấy điểm tâm cho bà ta, còn sai nữ đầu bếp chuẩn bị thức ăn khuya cho hai người.
Nói ăn khuya thật ra chính là cơm tối thôi.
Hai người bọn họ còn chưa ăn cơm tối, cũng không phải muốn ở cùng con trai như hai người họ nói, mà là bị Bách Tuyết đuổi ra khỏi nhà họ Thịnh, không còn chỗ ở.
Bách Tuyết lần trước dùng bà ta để xả giận, trong lòng Vương Dĩnh Chi vẫn kìm nén một ngọn lửa, không có chỗ xả ra.
Vừa đúng lúc lại thấy Thịnh Dự Khải mang phụ nữ về nhà, Vương Dĩnh Chi góp vui, ngày thứ hai đã nói cho người khác biết, chê cười Bách Tuyết dạy dỗ con trai không đủ đức hạnh…
Xui xẻo thế nào mà chuyện này truyền tới truyền lui lại truyền vào tai Bách Tuyết, bà ta mượn chuyện này để cãi nhau một trận với Vương Dĩnh Chi, sau đó thuận tiện đuổi hai người ra ngoài.
Người thì đuổi ra ngoài, nhưng gia sản thì không được cầm đi.
Chỉ dựa vào năng lực của hai người họ mà muốn lấy lại những thứ thuộc về mình, không có cửa đâu, thế là Vương Dĩnh Chi lại đi tìm con trai một lần nữa.
Lần này Thịnh Giang không phản đối, mặc dù hổ thẹn trong lòng, nhưng bây giờ không phải là không có cách nào khác à, thế là Thịnh Giang đến cùng vợ mình.