Ngoài mặt Thịnh Hàn Ngọc lạnh như băng, thật ra tâm tư rất tỉ mỉ.
Quản gia ngoài mặt cứng rắn nghiêm túc, không kiêu ngạo không tự ti, cũng rất quan tâm chăm sóc cô
Thời Du Huyên cho là Thịnh Hàn Ngọc sẽ nói gì đó với cô trên bàn cơm, thế nhưng cái tên này không rên một tiếng, vẫn như ngày thường.
Dường như chuyện cô trở về lại một lần nữa cũng không phải chuyện gì lớn, Thời Du Huyên thậm chí có loại ảo giác, cảm thấy mình căn bản không hề bỏ đi, trong biệt thự không hề có một chút gợn sóng nào!
Toàn bộ mọi người nên làm gì thì làm đó, dường như vốn chính là như thế, điều này cũng khiến trong lòng Thời Du Huyên càng thêm thấp thỏm bất an.
Ăn cơm xong, cô không cần người khác nhắc nhở, tự mình trở lại phòng ngủ.
Thịnh Hàn Ngọc sẽ không dễ dàng để cô rời đi, một chút hiểu biết đó cô vẫn tự có.
Cô ôm Tử Tử đã lâu không gặp, trốn trong góc tường suy nghĩ, bệnh vặt nhiều năm nuôi ra đúng là không dễ dàng thay đổi, cho đến tận bây giờ, Thời Du Huyên vẫn quen núp trong góc tường hoặc là trong tủ quần áo.
Thịnh Hàn Ngọc đi vào từ bên ngoài, trông thấy cảnh tượng như thế.
Anh cũng không bật đèn , ngồi trước mặt cô nhìn cô chằm chằm, đôi mắt như chim ưng lóe sáng trong đêm, cứ như có thể nhìn sâu vào trong nội tâm cô!
“Tôi không phải cố ý giấu anh, xin lỗi.” Thời Du Huyên xin lỗi.
Thịnh Hàn Ngọc hỏi: “Tại sao lại phải giả ngốc?”
Không ai sẽ không sống một cách vui vẻ, rảnh rỗi không có gì làm mà lại giả ngốc, tựa như anh đã từng giả mù vậy, đều sẽ có lí do bất đắc dĩ.
Anh là một người đàn ông, vì trốn tránh minh thương ám tiễn, không thể không giả mù để vờ yếu thế, che giấu thực lực của mình.
Nỗi khổ trong đó cũng không dễ dàng gì, chỉ sợ không tự mình trải qua sẽ rất khó thể nghiệm được!
Thịnh Hàn Ngọc có thể hiểu được Thời Du Huyên, nhưng cùng lúc còn cả kinh ngạc và bội phục.
Anh chỉ là giả vờ không nhìn thấy thôi, mà đã phải nhận nhiều sự đối đã không công bằng và kì thị đến từ bốn phương tám hướng.
Cô gái nhỏ trước mặt này giả ngốc, giả vờ như trí óc chỉ của đứa trẻ vài tuổi, giả vờ nhiều năm như thế, thế mà cũng không làm trễ nãi việc cô học được nhiều tri thức như thế, còn xây dựng được công ty của chính mình… Khó khăn cô trải qua sẽ chỉ nhiều hơn chứ không thể ít hơn anh.
Nhìn qua chỉ là một cô gái yếu đuối, trong cơ thể lại ẩn chứa năng lượng lớn như vậy, bây giờ cảm giác bội phục trong lòng Thịnh Hàn Ngọc lớn hơn những thứ khác nhiều.
Nhưng Thời Du Huyên không biết, cô chỉ biết người đàn ông này nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng hốt hoảng!
Bây giờ Thịnh Hàn Ngọc hỏi, lý do trong chuyện này cũng không có gì không thể nói, cô kể ra hết tất cả những chuyện đã từng xảy ra với mình.
Trải nghiệm của hai người tương tự, khiến Thịnh Hàn Ngọc đồng tình.
Anh hỏi: “Cô cần hỗ trợ không?”