Tôn Khả Thiên căng thẳng nhìn ông ta, nỗi bất an trào dâng như thủy triều cuộn sóng, hai tay bấu víu vào nhau để tìm điểm tựa.
- Thật tội nghiệp, nhìn xem mày đang run rẩy thế nào kìa.
Lâm Hùng giương mắt thâm hiểm, hai răng nghiến ken két vào nhau, như đang thưởng thức nỗi sợ hãi của con mồi. Tròng trắng trong đôi mắt của lão dày đặc, khiến lão trông như một con ác quỷ đội lốt người.
- Vậy để tao nói cho mày biết, ba của mày là Lôi Đình Phương.
Tôn Khả Thiên buông thõng hai tay, cả trọng lượng dồn vào ghế tựa, nếu không có sự chống đỡ duy nhất này, cõ lẽ cô đã bị ngã quỵ xuống sàn nhà. Toàn thân cô như bị rút hết linh hồn, chỉ còn cái xác lạnh lẽo.
- Không… không phải. Ông nói dối!
Tôn Khả Thiên thất thần rồi gào lên giữa khoảng không tĩnh mịch. Lâm Hùng cười điên cuồng, từng chút một nói ra chuyện quá khứ, hòng phá hủy triệt để tinh thần đối phương.
- Vào đêm tâm hôn, tao đã chuốc thuốc mê mẹ của mày và chuốc Lôi Đình Phương uống thuốc kích dục, khiến cả hai người xảy ra quan hệ. Mẹ mày không hề biết người ở cùng cô ta đêm đó là Lôi Đình Phương, hai tháng sau còn hồ hởi báo tin rằng mình đã mang thai đôi. Tao chán ghét tấm thân bẩn thỉu của mẹ mày nên trong suốt một năm không thèm động vào cô ta. Vậy thì mày nghĩ mày là con của ai?
Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Hùng, như đang nghe những điều quá mức phi lý. Khóe mắt Tôn Khả Thiên đỏ ngầu, cắn chặt bờ môi run rẩy. Lão ta thừa cơ bắt lấy cơ hội, nhắm vào hàng phòng thủ yếu ớt của cô rồi ra đòn quyết định.
- Mày phải ghê tởm chính bản thân mình vì đã kết hôn và nảy sinh quan hệ với anh trai cùng cha khác mẹ. Ha ha ha! Tôn Khả Thiên, à không Lôi Vũ Kỳ, sự tồn tại của mày chính là sự sỉ nhục của tạo hóa, mày nên chết đi!
Tôn Khả Thiên điên cuồng lắc đầu phủ nhận, bịt chặt hai tai để không nghe thấy những câu nói cay nghiệt của Lâm Hùng. Mọi thứ trong cô đã sụp đổ hoàn toàn, bởi thứ dơ bẩn mà lão ta đã ám thị vào đầu cô.
Tôn Khả Thiên như cái xác không hồn bước ra khỏi phòng tạm giam. Đến khi bị mặt trời chói chang chiếu vào, cô mới ý thức được mình là thứ sinh vật đang tồn tại. Ánh sáng chói lóa khiến khóe mắt cay xè, nhưng chẳng thể nào rọi đến vực sâu vạn trượng trong lòng cô.
Tôn Khả Thiên bị ngất xỉu trước cửa trại tạm giam, nhân viên ở đó ngay lập tức liên lạc với người thân của cô và đưa cô đến bệnh viện SinhWa theo yêu cầu của một trong số những người đó.
Tôn Khả Thiên chìm trong cơn mê man, bên tai văng vẳng tiếng nói của những người quen thuộc, thỉnh thoảng xen lẫn giọng cười ghê rợn của Lâm Hùng. Cô có cảm giác bản thân mình như kẻ chết đuối trong một chiếc hồ đóng băng mùa đông, đến khi nhìn thấy ánh sáng để ngoi lên lại bị mặt băng dày cản lại.
Nếu có thể, cô nguyện sẽ chẳng bao giờ tỉnh dậy. Nhưng cuộc sống vẫn luôn như vậy, con người ngủ quên rồi cũng có lúc sẽ phải thức giấc, để tự mình đối diện với sự đau đớn tột cùng. Đó là ân huệ, cũng chính là sự trừng phạt mà Thượng đế ban cho. Tôn Khả Thiên từ từ mở mắt, thấy mình đang nằm ở trên giường bệnh.
Lôi Thần Phong đang nắm chặt tay cô, ánh mắt thập phần lo lắng, phía sau còn có Lăng Ngạn Nhiên và anh Diệc Quân. Có lẽ nhân viên của phòng tạm giam đã thông báo cho tất cả những người được cô lưu số trong điện thoại, nên mới có sự tập hợp đông đủ này.
Thấy cô đã tỉnh, Lôi Thần Phong mới nhẹ lòng hơn một chút, giọng nói vang lên vừa gấp gáp, lẫn chút day dứt và tự trách.
- Khả Thiên, cuối cùng em đã tỉnh rồi. Xin lỗi em, tất cả là lỗi của anh, anh không nên lừa dối em như vậy.
Lôi Thần Phong cẩn thận gạt đi những sợi tóc rối trên mặt cô, trong đáy mắt sâu thẳm phủ đầy nỗi bất an và hối hận, đổi lại vẫn là vẻ mặt lạnh băng từ nơi cô.
Những lời dơ bẩn của Lâm Hùng lại vang lên trong đầu khiến Tôn Khả Thiên sợ hãi. Cô dứt khoát kéo tay về rồi bật dậy, nép thân mình vào bên trong để cách xa anh một chút.
- Em đừng kích động. Bây giờ em đang mang thai, cần phải nghỉ ngơi nhiều, như vậy bé con mới khỏe mạnh được. Đợi sau khi em khỏe lại rồi giải quyết mọi chuyện sau có được không?
Lăng Ngạn Nhiên nhận thấy tinh thần bất ổn của cô, muốn dùng thông tin này để trấn an. Điều anh không ngờ tới chính là những thứ mình vừa nói khiến cô trở nên điên loạn.
Mang thai? Tôn Khả Thiên không tin vào tai mình, khuôn mặt tái nhợt nay trắng bệch như xác chết, đến cả hô hấp cũng khó khăn vô cùng. Bàn tay lạnh ngắt của cô chủ động chạm vào nơi đang có một sinh mệnh bé nhỏ đang tồn tại.
Chỉ một khắc sau đó, cô lại điên cuồng đánh vào bụng mình. Vì sao đứa bé lại đến vào lúc này? Vì sao lại đối xử với cô như vậy? Vì sao?
Lâm Hùng nói cô là thứ kinh tởm, kết hôn và nảy sinh quan hệ với anh trai cùng cha khác mẹ, bây giờ lại mang thai. Mối quan hệ loạn luân này là sự sỉ nhục của tạo hóa, trời đất không dung!
- Không thể mang thai, không được… Không được!
Tôn Khả Thiên càng gia tăng lực đạo, vừa đánh liên tiếp vào bụng, vừa gào lên thất thanh. Trông cô không khác gì một kẻ điên đã mất hoàn toàn lý trí.
Lôi Thần Phong vội vàng giữ tay cô lại, để cô thôi không đánh vào mình nữa. Cảm nhận được sự đụng chạm của anh, Tôn Khả Thiên càng điên cuồng vùng vẫy, cất lời trong vô vọng.
- Đừng đụng vào tôi, tránh xa tôi ra, cầu xin anh. Đừng đụng vào tôi!
Lôi Thần Phong tê tái tâm can, không đành lòng buông tay cô ra, hoàn toàn mù mịt, chẳng biết lý do vì sao cô lại phản ứng mạnh với việc mang thai như thế, thậm chí còn không ngần ngại tổn hại chính mình.
Cô thoi thóp, tựa vào thành giường, dần dần thu cả bản thân gọn lại một góc.
- Khả Thiên…
Lôi Thần Phong lo lắng, thử gọi tên cô một lần nữa, mà không hề hay biết thứ cô nhạy cảm nhất lúc này chính là hơi thở, giọng nói, sự đụng chạm từ nơi anh.
Cô bịt chặt hai tai, nhìn vào một khoảng vô định trước mắt, hét lên như một kẻ mất trí.
- Đừng nói nữa! Im lặng hết đi!
Tôn Khả Thiên lại nghe thấy giọng Lâm Hùng văng vẳng, lão ta nói cô hãy chết đi!
Bầu không khí trong phòng vô cùng căng thẳng. Tôn Diệc Quân kéo Lôi Thần Phong ra, không bình tĩnh được mà đấm cho anh một cái, rồi gằn giọng quát lớn.
- Tôi đã nói cậu phải đối xử tốt với con bé, vậy mà cậu lại khiến nó trở nên như vậy! Mau cút ra!
Lôi Thần Phong không để tâm đến cú đánh của Tôn Diệc Quân, chỉ nhìn chăm chăm vào thân hình gầy còm đang run lên từng hồi ở trên giường.
Cô căm hận anh đến như vậy sao?
Tôn Diệc Quân đẩy Lôi Thần Phong ra, tự mình bước đến gần Tôn Khả Thiên.
- Khả Thiên, bình tĩnh nào, anh là Diệc Quân đây.
Lúc này, Tôn Khả Thiên không còn ý thức về mọi người xung quanh vì tâm trí hoàn toàn bị những lời của Lâm Hùng hành hạ. Cô bấu chặt vào tóc mình, ngón tay không kiểm soát được mà cào sâu vào da đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Không… không phải đâu… ông nói dối… không phải như vậy đâu…
Dần dần, những thanh âm lẩm bẩm bị lạc trong tiếng khóc nấc và sự hoảng loạn. Cô tiếp tục đưa tay giáng xuống bụng mình những đòn nặng nề.
Tôn Diệc Quân đành phải giữ chặt lấy cô, mặc kệ cô vùng vẫy.
- Bác sĩ Lăng, có thuốc gì để con bé tạm thời thôi kích động không?
Tình huống này vượt quá tầm kiểm soát, nếu là người bình thường thì có thể dùng thuốc an thần, nhưng cô đang mang thai, theo hình ảnh trên siêu âm thì thai nhi mới được hơn 2 tháng, nếu sử dụng những loại thuốc này sẽ gây hại cho đứa bé.
- Vì thai nhi còn quá nhỏ, nếu dùng an thần sẽ có nguy cơ gặp nhiều biến chứng. Tuy nhiên, trong trường hợp cấp thiết, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ sản khoa để cho y lệnh thuốc.
- Không được dùng thuốc!
Lăng Ngạn Nhiên đang phân vân thì bị ngăn cản bởi một người khác. Lúc này, Đồng Lệ Giao xuất hiện. Cô mang theo bụng bầu lớn, từ từ bước vào trong phòng. Cô cũng là bác sĩ, hơn ai hết cô hiểu rõ, nếu dùng thuốc an thần sẽ có rất nhiều tác hại cho thai nhi, nhất là khi thai nhi chưa đủ 3 tháng tuối.
- Thầy Lăng, phiền mọi người ra ngoài hết đi, để em và Diệc Quân ở đây là được rồi.
Tuy không tình nguyện nhưng chẳng còn cách nào khác, Lăng Ngạn Nhiên nghĩ rằng Tôn Khả Thiên đang tức giận vì chuyện bị lừa gạt nên mới kích động như vậy, nên đành kéo Lôi Thần Phong ra ngoài.
Đến khi bọn họ rời khỏi phòng, Đồng Lệ Giao mới đi đến gần Tôn Khả Thiên. Nhìn thấy ánh mắt ngây dại của Khả Thiên, Đồng Lệ Giao không cầm nổi nước mắt. Cô chạm nhẹ vào gương mặt trắng bệch của cô bạn thân, sau đó nghẹn ngào.
- Khả Thiên ơi, cậu đừng làm mình sợ mà.
Tôn Khả Thiên vẫn không có phản ứng. Đồng Lệ Giao lại cầm đôi bàn tay lạnh lẽo của cô lên, rồi chạm khẽ vào bụng bầu nhô cao của mình.
- Chẳng phải cậu rất yêu quý những đứa nhỏ hay sao, bây giờ cậu cũng có bé con của riêng mình rồi. Mỗi đứa bé đến thế giới này đều mang sứ mệnh của riêng nó. Chúng ta phải kiên nhẫn chờ đợi, mặc kệ chuyện gì xảy ra, dù là tồi tệ nhất, cũng hãy để cho bé con có cơ hội được hoàn thành sứ mệnh, đúng không?
Nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt của cả hai người. Tôn Khả Thiên khóc nấc, mang bàn tay đặt trên bụng của Giao Giao, rồi chạm nhẹ vào bụng mình. Đây là bé con của cô, nó đang tồn tại, nhưng cô biết phải làm sao đây?
Tôn Diệc Quân buông tay để Tôn Khả Thiên có thể ôm lấy Đồng Lệ Giao. Cô cảm giác được hai đứa bé trong bụng Giao Giao đang truyền cho mình một chút ấm áp và hạnh phúc. Dù hạnh phúc đó có quá nhiều chua chát, nhưng chí ít vào lúc này, đó là thứ duy nhất khiến cô có thể bấu víu để tồn tại.
Tôn Khả Thiên thiếp đi trên vai Đồng Lệ Giao, đến khi rơi vào giấc ngủ, bàn tay vẫn bám chặt vào mảng áo trước bụng mình.
Ngoài hành lang, Lôi Thần Phong nóng như lửa đốt. Ám Dạ đã điều tra việc cô đến gặp Lâm Hùng nhưng không tìm ra manh mối, chỉ có thể xem đoạn video lúc hai người nói chuyện mà không nghe được nội dung cuộc hội thoại. Thông qua cử chỉ của Lâm Hùng, anh đoán lão ta đã nói ra điều gì đó rất tệ hại, mới khiến cô kích động như vậy.
- Nói với đám cai ngục, cật lực chăm sóc ông ta, đến khi chịu mở miệng khai ra mới thôi! Nếu cần thiết thì hoãn thời gian thi hành án lại, để ông ta chịu sự tra tấn tột cùng, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Lôi Thần Phong lạnh lùng ra lệnh. Anh sẽ khiến bất kỳ kẻ nào khiến cô chịu tổn thương phải sống không bằng chết.
Sau một hồi, Tôn Diệc Quân đã trở ra, tiện thể thông báo cho mọi người biết Tôn Khả Thiên tạm thời đã ngủ. Nhưng anh không mong muốn có người khác xuất hiện vào lúc này, đặc biệt là Lôi Thần Phong.