Lại 1 tháng nữa trôi qua, hàng ngày, tin tức về Lâm gia vẫn ra rả trên báo. Thứ mọi người quan tâm nhất chính là hình phạt dành cho Lâm Hùng ra sao. Có lẽ do bị thế lực nào đó âm thầm ra tay, mà chuyện liên quan đến Lâm Hùng đều được xử lý rất nhanh gọn, mới qua 1 tháng đã đến phiên tòa xét xử, tuyên bản án cuối cùng.
Tôn Khả Thiên vừa từ Lôi thị trở về biệt thự, nhìn thấy Tiểu Dương đang nấu ăn nên ghé vào đó trò chuyện một chút. Theo thói quen, cô lại hỏi Lôi Thần Phong đang ở trên phòng hay đã đi đâu.
Tiểu Dương là người thích nói chuyện, vừa được hỏi đến đã nhanh nhảu trả lời.
- Chủ tịch vừa đi đâu đó rồi.
Tôn Khả Thiên ngồi trên ghế, uống một ngụm nước lọc, tiếp tục hỏi.
- Anh ấy ra ngoài lâu chưa?
- Vừa mới đây thôi. Khả Thiên này, có chuyện này tôi không biết có nên nói cho cô nghe không.
Tôn Khả Thiên nhăn mày. Cô hiểu tính của Tiểu Dương, nếu là chuyện bình thường, cô ấy đã kể ra từ lâu, nhưng cô ấy úp mở như vậy thì chắc là chuyện quan trọng.
- Có chuyện gì sao?
- Chủ tịch dặn tôi không được nói cho cô biết.
Chuyện gì mà Thần Phong không muốn cho cô biết chứ?
- Cô nói đi.
Tiểu Dương lưỡng lự, nhìn ngó xung quanh để xác định không có ai, sau đó ngồi xuống ghế đối diện rồi kể cho Tôn Khả Thiên nghe.
- Vừa rồi, tôi nhìn thấy chủ tịch không được ổn lắm. Anh ấy đang ngồi ở phòng khách, sau đó đột nhiên làm rơi điện thoại.
- Chỉ là rơi điện thoại thôi mà.
- Không phải, lúc chủ tịch cúi người nhặt điện thoại, bàn tay sờ soạng khắp mặt đất, mặc dù điện thoại nằm ở ngay trước mặt. Đến khi nhặt được điện thoại lên, chủ tịch lại khua tay trước mặt, giống như không nhìn thấy mọi thứ vậy đó.
Lời của Tiểu Dương khiến Tôn Khả Thiên vô cùng lo lắng.
- Anh ấy bị như vậy trong bao lâu?
- Hình như khoảng 1 phút rồi trở về bình thường. Chủ tịch gọi điện cho bác sĩ Lăng, sau đó lập tức rời đi.
Nếu đã gọi cho anh Ngạn Nhiên thì có lẽ bây giờ anh đang ở bệnh viện. Tôn Khả Thiên không suy nghĩ gì nhiều, ngay lập tức đến đó.
Trong phòng làm việc của Lăng Ngạn Nhiên, Lôi Thần Phong và Duật Trác Minh đang căng thẳng chờ đợi ý kiến từ anh ta. Vẻ mặt của Lăng Ngạn Nhiên không tốt lắm, có lẽ đã nhận ra vấn đề trên phim chụp MRI sọ não, nhưng anh ta cần phải chờ ý kiến từ bác sĩ chuyên khoa nội thần kinh, ngoại thần kinh mới dám đưa ra quyết định cuối cùng.
- Thần Phong, gần đây em đã từng bị mất thị lực đột ngột như vậy chưa?
Trong lúc chờ đợi ý kiến chuyên gia, Lăng Ngạn Nhiên tranh thủ hỏi thêm tình trạng của Lôi Thần Phong.
- Hai lần?
Lần đâu tiên xuất hiện triệu chứng này là sau buổi xem phim, lúc anh đang lái xe thì đột nhiên mọi thứ trước mắt tối sầm, nên mới phải dừng xe đột ngột và nhờ Tôn Khả Thiên lái xe. Lúc ấy anh nghĩ do bản thân mới tỉnh lại nên triệu chứng đó là bình thường, nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện thêm lần nữa, đành phải gọi điện cho Lăng Nhạn Nhiên, yêu cầu kiểm tra tổng quát.
Trong lúc chờ đợi, Duật Trác Minh vừa lo lắng, vừa thất vọng, lẩm bẩm trong miệng.
- Không phải chứ, em còn đang chờ đợi anh hồi phục trí nhớ để quay lại tiếp quản Lôi thị. Em đã chán ngấy cái vị trí chủ tịch hội đồng quản trị đó rồi.
Mới mấy tháng ngồi vào vị trí ấy, ngày nào cũng phải đấu trí với đám cáo già, Duật Trác Minh cảm giác như bản thân mình đã già đi vài tuổi. Lăng Ngạn Nhiên nghe thấy anh ta than vãn, không những không thông cảm mà còn tỏ vẻ mỉa mai.
- Ngay cả chuyện Thần Phong có bị mất trí nhớ hay không mà em cũng không phân biệt được, đúng là cần phải tiếp tục đảm nhận trọng trách lớn lao để rèn giũa thêm.
Duật Trác Minh thấy mình bị khinh thường, bèn lên tiếng phản kháng.
- Rõ ràng anh Phong không nhận ra Khả Thiên mà.
Dứt lời, não bộ của anh ta mới nảy số, sau đó trợn tròn mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
- Giỏi lắm Thần Phong, anh dám giả vờ mất trí nhớ để lừa gạt Khả Thiên à? Nếu cô ấy phát hiện ra thì nhất định sẽ giận anh lắm đó.
Lôi Thần Phong vẫn giữ thái độ trầm mặc, không để tâm lắm đến lời đe dọa của Duật Trác Minh.
- Cô gái ngốc nghếch đó sẽ không nhận ra đâu. Nếu em dám để lộ ra chuyện này thì chuẩn bị tinh thần dành cả đời để điều hành Lôi thị đi, đừng mong có một ngày được rảnh rỗi.
Lời đe dọa của Lôi Thần Phong có uy lực cực kỳ lớn, Duật Trác Minh im bặt, làm hành động giả vờ dán băng keo qua miệng, như một sự cam kết sẽ giữ kín như bưng chuyện này.
Còn chưa kịp trấn tĩnh, cửa phòng đã bị ai đó mở ra. Người không nên xuất hiện nhất vào lúc này đã đứng ở đó. Cô nhìn chằm chằm vào anh, đáy mắt ngập tràn sự tức giận và thất vọng. Vì sao anh phải giả vờ mất trí nhớ, để cô vì sự lo lắng và day dứt mà không nỡ rời đi?
- Lôi Thần Phong, rốt cuộc anh coi em là thứ gì, một kẻ ngu ngốc để anh có thể lừa gạt, đùa giỡn? Em nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói, mau ký đơn ly hôn rồi tránh xa tầm mắt của em đi!
Tôn Khả Thiên không muốn nhìn thấy ba con người giả dối này chút nào nữa, nhanh chóng đóng cửa rồi bỏ đi.
- Khả Thiên.
Lôi Thần Phong vội vàng đứng dậy, muốn đuổi theo cô nhưng lúc này trước mắt lại tối sầm, anh bị vướng vào cạnh bàn, mất thăng bằng rồi ngã sầm xuống đất.
Tuy bị ngã xuống đất nhưng Lôi Thần Phong vẫn cố gắng dùng tay để sờ soạng xung quanh, bám được vào cạnh bàn rồi tiếp tục đứng dậy chạy về phía cửa, bất chấp tất cả để đuổi theo. Anh thực sự lo sợ cô sẽ rời bỏ anh thêm một lần nữa.
Vì không nhìn thấy đường, cả thân người cao lớn của anh lại xô mạnh vào cửa.
Duật Trác Minh vội vàng kéo Lôi Thần Phong ngồi lại vào ghế. Lôi Thần Phong không để ý đến tình trạng của mình, chỉ lo lắng cho cô. Những ngày cô ở bên cạnh anh, không có Thập Nhất đi theo bảo vệ, bây giờ tâm trạng của cô đang bất ổn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao.
Anh đập mạnh vào tay Duật Trác Minh, gấp gáp ra lệnh.
- Mau, gọi cho Ám Dạ đi theo cô ấy.
Cho đến lúc này, anh cũng chỉ quan tâm đến một mình an nguy của cô mà thôi. Vừa hay, Lăng Ngạn Nhiên cũng nhận được điện thoại từ chuyên gia. Sau nghi nghe xong cuộc gọi này, sắc mặt anh ta trở nên vô cùng căng thẳng.
- Có lẽ chúng ta cần phải bình tĩnh trước khi nghe những điều này.
Từ ngữ khí của Lăng Ngạn Nhiên, Lôi Thần Phong có thể đoán được tình trạng của mình không hề đơn giản. Anh ngồi yên trên ghế, đôi mắt sâu hút lặng yên đến lạ, chờ đợi những điều sắp được nói ra.
- Khối máu tụ trong đầu của Thần Phong đang có xu hướng lan rộng, dần dần chèn vào dây thần kinh thị giác. Bây giờ chỉ là những cơn mất thị giác thoáng qua, nhưng để lâu hơn có thể dẫn đến mù hoàn toàn.
Duật Trác Minh giật nảy, không ngờ lại nghiêm trọng đến thế.
- Có cách gì để điều trị không?
Lăng Ngạn Nhiên thở dài, nhưng cũng nói ra những điều cần thiết.
- Nếu chỉ dùng thuốc thì có thể kiểm soát sự lan rộng của khối máu tụ, nhưng dây thần kinh thị giác bị chèn ép lâu ngày chắc chắn sẽ gây mù lòa. Nếu phẫu thuật, sẽ có cơ hội hồi phục thị giác hoàn toàn, nhưng tỉ lệ thành công rất thấp, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Hiện tại Phong cần nằm ở bệnh viện theo dõi, không thể đi đâu. Mọi hành động, cảm xúc mạnh đều có thể đẩy nhanh tốc độ lan rộng của khối máu tụ.1
Lôi Thần Phong hít một hơi khí lạnh, lúc này thị giác đã hồi phục, cũng nhìn rõ gương mặt căng thẳng của Lăng Ngạn Nhiên và Duật Trác Minh. Anh không quan tâm đến tình trạng của mình, chỉ sợ nếu anh chết, hoặc trở nên mù lòa thì cô sẽ ra sao.
Tôn Khả Thiên ngồi trên xe taxi, toàn thân rơi vào trầm mặc. Cô không khóc, chỉ hơi thất thần một chút. Lúc cô biết anh giả vờ mất trí nhớ, nhất thời tức giận, nhưng cũng chỉ một chút là tiêu tan. Anh khỏe mạnh thì cô cũng an tâm hơn. Đã đến lúc nghiêm túc nghĩ đến chuyện ly hôn vì cô chẳng còn lý do gì để ở bên cạnh anh nữa rồi.
Trên đường trở về biệt thự Tôn gia, cô đã đọc lướt qua tin tức của phiên tòa xét xử Lâm Hùng. Tòa đã tuyên án tử hình cho lão ta, bản án này được thi hành trong vòng 2 ngày nữa.
Cuối cùng Lâm Hùng cũng phải chịu quả báo. Cảm giác bị bịt mắt, dựa vào cột gỗ và lãnh những phát súng theo luật pháp chính là thứ lão ta đáng phải nhận. Có lẽ cô nên đến chào tạm biệt để tiễn lão ta lên đường.
- Bác tài xế, cho tôi đến trại tạm giam.
Taxi đột ngột đổi hướng đến trại tạm giam, nơi Lâm Hùng vừa được áp giải về sau phiên tòa xét xử. Sau hơn 1 tháng tạm giam, nhìn lão ta đã gầy đi rất nhiều, nhưng con mắt gian xảo vẫn nhìn thấu vào suy nghĩ của đối phương theo phản xạ.
Tôn Khả Thiên không muốn có người thứ 3 nghe thấy cuộc trò chuyện này, nên cố tình dùng tiền để mua chuộc viên cảnh sát canh giữ Lâm Hùng sắp xếp cho hai người vào một phòng riêng, chỉ có camera ghi hình nhưng không thể thu lại âm thanh cuộc nói chuyện. Đây là lần đầu tiên cô thấy đồng tiền có uy lực lớn đến vậy. Mà bây giờ, cô lại là kẻ có rất nhiều tiền.
Khi nhìn thấy Tôn Khả Thiên, Lâm Hùng vô cùng ngạc nhiên.
- Thật bất ngờ vì người đến tiễn tôi đoạn đường cuối cùng lại là cô Tôn. Cô muốn đến đây để cười nhạo sao?
Đối diện với Lâm Hùng, trong lòng cô liền trào dâng cảm giác chán ghét, nhưng cô vẫn phải kiên nhẫn ngồi đây để nói cho lão ta biết những tội lỗi mình gây ra ghê rợn đến mức nào.
- Không phải ông vẫn luôn thắc mắc vì sao người của Tôn gia lại muốn dồn Lâm thị vào đường cùng hay sao.
Lâm Hùng nhìn chăm chăm vào cô, lão ta vẫn luôn canh cánh chuyện này, còn sợ khi xuống mồ vẫn không tìm được câu trả lời. Nay cô chủ động khơi gợi, rất hợp ý lão.
- Tôi chưa từng đắc tội với Tôn gia các cô.
Đáy mắt của Tôn Khả Thiên tràn ngập sự căm hận và chán ghét, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo như người đến từ địa ngục. Cô khẽ nở một nụ cười lạnh.
- Chưa từng đắc tội? Năm xưa, ông cùng Quan Tịnh Nghi đẩy mẹ tôi xuống cầu thang như thế nào? Ông đã bán Nhạn Tuyết cho đám buôn người rồi thay thế bằng Lâm Nhã Kỳ ra sao? Sau này, ông lại dùng Nhạn Tuyết làm quân cờ nhằm thôn tính Lôi thị. Ông tự hỏi bản thân mình xem, đã làm bao chuyện thất đức. Ông đáng bị trừng phạt.
Lâm Hùng khoanh tay trước ngực, chuyển dần từ tư thế phòng thủ sang chủ động, con ngươi thu lại đến mức cực điểm.
- Cô là?
Dường như lão ta đã nghĩ ra điều gì đó, trong lòng liền nảy sinh tà ý, mang điều đó chuyển thành niềm hoan hỷ của một kẻ sắp chết.
- Ông không ngờ đúng không, tôi là Lâm Vũ Kỳ, chính là đứa con đã chết của ông đấy.
Lâm Hùng buông hai tay đang vòng trước ngực, rồi chống lên trên bàn, như thể đang bày ra tư thế khiêu chiến. Lão ta không ngờ đến lúc chết lại được ông trời ban tặng một món quà lớn như vậy.
- Vũ Kỳ, con gái của ta, con chưa chết thật tốt quá.
Tôn Khả Thiên nhổ một bãi nước bọt trước mặt lão ta, sự chán ghét đã lên tới cực điểm, gằn mạnh từng từ.
- Đừng gọi tôi là con gái! Thứ khiến tôi kinh tởm nhất chính là việc phải mang trong người dòng máu bẩn thỉu của ông! Ông không những giết hại mẹ tôi, mà còn giết chủ tịch và phu nhân quá cố của Lôi thị! Ông nên bị đày xuống 18 tầng địa ngục cho cô hồn dã quỷ hành hạ, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Lâm Hùng gắt gao đặt ánh mắt uy hiếp lên người Tôn Khả Thiên, sau đó tựa lưng vào ghế, mỉm cười đê tiện. Lão ta âm thầm đoán được cô đã chứng kiến cảnh mình giết chết Quan Tịnh Nghi, cũng chính cô là người đã gửi đoạn video đó cho cảnh sát.
Lão ta bây giờ giống như một kẻ cuồng sát, đang lựa chọn món vũ khí kinh tởm nhất để tra tấn đối phương. Lão ta nghiến răng, thề sẽ hủy diệt cô hoàn toàn, về thể xác lẫn tinh thần.
- Ha ha. Mày nói sai rồi. Mày không phải con gái của tao. Mày có muốn biết dòng máu đang chảy trong người mày là của ai không?1