Trước khi Đỗ Linh tìm được nhà mới thì bọn họ vẫn sẽ sống ở đây.
Tường phòng của Chúc Chúc đã sơn được một nửa, Bạch Thanh Thanh cầm cọ quét lên bắt đầu sơn, vừa bán đất được một số tiền, trong thời gian ngắn cô cũng không có tâm tư tìm phương thức kiếm tiền, trong lúc rảnh rỗi, phòng ở của Chúc Chúc càng được coi trọng.
Cô ôm Chúc Chúc đi chọn dụng cụ, chỉ vào một loạt giường ngủ hỏi: “Mày thích cái này? Hay cái này? Hay cái kia?”
Dưới ánh mắt quỷ dị của nhân viên tiêu thụ, Chúc Chúc nằm trên đó thử từng cái, cuối cùng chọn một cái vừa rộng vừa mềm mại. “Hai người” đi dạo thêm một vòng, lại dưới ánh mắt quỷ dị của nhân viên tiêu thụ, chọn thêm nguyên một bộ độ dùng.
Chúc Chúc thích nhất đồ chơi phủ kín giường và sàn nhà, tấm đệm mềm mại chiếm hết cả căn phòng, căn bản không có chỗ đặt chân, cún con hưng phấn nhảy cả người vào, nằm giữa những món đồ chơi và miếng đệm, thiếu chút nữa đã mất đi bóng dáng. Nó giãy giụa bò ra từ trong đống đồ, bò lên trên một cái gối ôm, đến khi hồi phục sức lực, mới mạnh bạo nhảy tưng tưng vài cái trên tấm đệm.
Giống như nữ vương tuần tra căn phòng của mình, Chúc Chúc tỏ vẻ thật vừa lòng.
Hoắc tiên sinh cũng thật vừa lòng.
Căn phòng của Chúc Chúc ngoại trừ những món đồ chơi và đệm lót thì chỉ còn tủ quần áo, từ đầu này đến đầu kia, Hoắc tiên sinh hưng phấn mua hết những bộ quần áo mà lúc trước không thể mua nữa do không đủ chỗ, mỗi ngày có thể thay vài bộ.
Đỗ Linh đi qua nhìn thoáng qua, tán thưởng bước vào, vịn tường ra ngoài.
“Thanh Thanh, hai người đang nuôi con gái sao?” Đỗ Linh yếu ớt nói: “Ngay cả nuôi con gái còn không sủng đến mức này đâu? Cậu nhìn tủ quần áo của Chúc Chúc đi, còn nhiều hơn cả tủ quần áo của cậu, nếu có thể lấy hết, mình thấy Hoắc Minh Châu có thể dọn hết toàn bộ cửa hàng.”
Bạch Thanh Thanh sủng nịch cười cười: “Hoắc Minh Châu thích thì để anh ấy làm đi.”
Đỗ Linh cảm giác mình không thể nhìn thẳng được nữa: “Lúc đầu mình thấy váy công chúa của Chúc Chúc, còn tưởng rằng là do cậu thích, không nghĩ rằng là Hoắc Minh Châu, cậu nói xem, dù sao bên ngoài Hoắc Minh Châu cũng là… À… tổng giám đốc bá đạo?”
Bạch Thanh Thanh nghĩ tới quyển sách《 Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi 》kia, Hoắc tiên sinh luôn nói mình xuyên ra từ trong đó, còn nhiều lần dặn dò cô ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, tuy không biết vì sao anh lại có ý niệm như này, nhưng nhân vật bên trong cũng tên Hoắc Minh Châu, nếu dựa theo phỏng đoán của Hoắc Minh Châu, anh đúng là một tổng giám đốc bá đạo.
Bạch Thanh Thanh không nhịn được, bật cười một tiếng.
Đỗ Linh tiếp tục nói: “Bên ngoài ai cũng nói Hoắc tổng nhà cậu cao lãnh, cách xa mấy tiểu yêu tinh nhào tới, chưa từng ai làm được, trong đầu chỉ có công việc, mọi người đều nói Hoắc tổng yêu nhất là công việc, bây giờ xem ra, anh ta còn có sở thích không muốn để người khác biết… Cơ mà cũng khó trách người khác không biết, nếu mình là Dương Xảo Mạn, mình cũng sẽ tìm cách giấu đi.”
Sở thích của Hoắc Minh Châu không chỉ có cái này. Bạch Thanh Thanh nghĩ thầm.
Hoắc tiên sinh hoàn toàn không hề hay biết gì về chuyện này, anh ôm Chúc Chúc thị sát một vòng, vừa lòng không chịu được, thừa dịp hai người còn đang nói chuyện bên ngoài, còn trộm lén ôm gối lăn một vòng, quả nhiên cực kì mềm mại, trên sàn nhà cứng rắn cũng lót một lớp thảm, không cần lo lắng Chúc Chúc sẽ bị té đau.
Hoắc tiên sinh lưu luyến bò dậy đi ra.
Lời Đỗ Linh đang nói đột nhiên im bặt, cứng đờ dời đề tài: “Đúng rồi, Thanh Thanh, lần trước cậu nói muốn tìm nhà, mình tìm được vài căn hộ không tệ lắm, cậu nhìn xem rồi chọn đi.” Cô ấy nói, lấy ra vài tấm hình trong túi xách, đưa cho Bạch Thanh Thanh.
Bạch Thanh Thanh cầm lấy đưa qua Hoắc tiên sinh: “Anh chọn đi.”
Hoắc tiên sinh vẻ mặt khó hiểu: “Chọn cái gì?”
Anh cúi đầu lật lật, ảnh chụp trong tay là vài căn phòng, tức khắc nghi hoặc: “Chúng ta muốn chuyển nhà sao?”
Chúc Chúc trong lòng ngực cũng nghiêm túc: “Ngao!” Phòng mới vừa trang trí rất đẹp, còn chưa ở đâu đó!
“Nếu anh vừa lòng thì mua ngay.” Bạch Thanh Thanh nói: “Muốn chuyển nhà hay không, vẫn dựa vào anh.”
Lúc này Hoắc tiên sinh mới yên tâm, anh cẩn thận nhìn mấy tấm ảnh, tìm hiểu từ Đỗ Linh mấy phương tiện xung quanh, cuối cùng do dự lên tiếng: “Cái này gần công ty, bên ngoài cái này có siêu thị, tiện cho em mua đồ ăn, hoàn cảnh ở đây tốt, nhưng vị trí có chút vấn đề…” Hoắc tiên sinh nhíu mày, cảm giác thấy mình mắc chứng khó lựa chọn.
Đỗ Linh: “Tôi đề cử căn có hoàn cảnh tốt, nhưng có hơi xa nội thành, hai người muốn đi đâu cũng không tiện, nhưng không khí ở đây rất tốt, nên diện tích lớn, hoàn cảnh cũng tốt, xung quanh còn có núi lớn, hơn nữa…”
Bạch Thanh Thanh gật đầu tán đồng: “Vậy đều mua hết đi.”
“Được, mình sẽ đi làm…… Hả?!” Đỗ Linh hoang mang: “Mua hết?!”
Hoắc tiên sinh cũng tán thành: “Mua hết đi.”
Đỗ Linh: “…”
Đỗ Linh: Aiz, khó trách Thanh Thanh thích Hoắc Minh Châu như thế, quả nhiên thổ hào sống cùng thổ hào mới có đề tài chung mà!
Vô tình bị khoe giàu, nhưng đã cầm khoản tiền trung gian kết xù, Đỗ Linh đáp ứng.
Tiễn Đỗ Linh xong, Hoắc tiên sinh mới nhớ đến vấn đề quan trọng nhất: “Em mua nhà làm gì?”
“Về sau trong nhà sẽ có thêm người, căn nhà này sẽ không đủ ở được nữa.” “Không đủ ở?” Hoắc tiên sinh sửng sốt, ngược lại ánh mắt sáng lên: “Em muốn nuôi chó?!”
Chúc Chúc: “Ngao ô…”
“Sao phải nuôi thêm, nhà chúng ta có Chúc Chúc là chó là đủ rồi, không cần có thêm đâu.”
Hoắc tiên sinh nghĩ nghĩ: “Đỗ Linh muốn vào sống?”
“Cô ấy không muốn sống cùng người khác.”
Hoắc tiên sinh nghĩ đến gì đó, thật cẩn thận hỏi: “Em… Em tìm được ba mẹ mình rồi?”
“Em không tìm bọn họ.”
Hoắc tiên sinh không nghĩ ra được, đành phải trông mong nhìn cô, chờ cô chủ động nói ra.
Bạch Thanh Thanh cầm tay anh, đặt lên bụng anh.
Hoắc tiên sinh mờ mịt, anh nỗ lực nghĩ nghĩ, trong lòng run sợ nói: “Dưỡng… Dưỡng lão?”
Bạch Thanh Thanh đặt tay anh lên bụng anh, có phải sợ sau này anh già đi, không còn giữ nổi cơ bụng, không chừng sẽ còn có bụng mỡ, nên bây giờ ghét bỏ anh? Trước hết dùng nhà ở để lấy lòng anh?!
Hoắc tiên sinh sợ hãi kinh hoảng!
“Anh nghĩ đi đâu vậy.” Bạch Thanh Thanh đành phải cầm tay anh, đặt lên bụng mình: “Nếu anh không muốn kết hôn, nhưng ít nhất cũng phải có con. Anh thích Chúc Chúc như này, có lẽ cũng muốn có con của chính mình đúng không.”
… Hả?!
Hoắc tiên sinh ngây dại.
Anh chưa suy xét qua vấn đề này. Từ khi hẹn hò với Bạch Thanh Thanh, mỗi giờ mỗi phút anh chỉ hận không thể ở cùng Bạch Thanh Thanh, ngại thời gian quá ít, nếu không phải trên người còn trọng trách nuôi gia đình, thiếu chút nữa anh đã muốn đem công ty cho người khác phó thác.
Nếu có con gái với Bạch Thanh Thanh… Tuy thời gian trôi qua bên cạnh Bạch Thanh Thanh rất ngắn, nhưng hình như cũng không đáng ghét lắm?
Hơn nữa như cô nói, mình có thể trang điểm con gái như trang điểm Chúc Chúc.
Tưởng tượng đến đây, Hoắc tiên sinh phảng phất thấy được một Bạch Thanh Thanh thu nhỏ trước mặt mình, ôm chân mình, nũng nịu gọi mình là ba.
Hoắc tiên sinh bật cười ha ha ha: “Vậy em có cho anh nằm trên không?” Bạch Thanh Thanh nhướng mày: “Hửm?”
“…” Không xong! Không cẩn thận nói ra lời trong lòng rồi!
Bạch Thanh Thanh cười một chút, vỗ vỗ mặt anh: “Chúng ta có con hay không, không có liên quan gì đến tư thế buổi tối, đương nhiên, nếu anh thật sự muốn… Em cũng không phản đối, chỉ cần anh chịu được.”
Hoắc tiên sinh rơi lệ đầy mặt: Nhưng anh không chịu nổi… Từ lần thành công đó, đến khi trang hoàng căn phòng cho Chúc Chúc xong cũng đã gần một tháng, anh chưa từng một lần đè Bạch Thanh Thanh nổi.
Anh xém hoài nghi liệu có phải là Bạch Thanh Thanh cố ý không.
Hoắc tiên sinh mong đợi hỏi: “Vậy… Khi nào chúng ta sinh bảo bảo?”
“Hiện tại còn sớm.”
Hoắc tiên sinh đột nhiên thất vọng.
Bạch Thanh Thanh bật cười, hôn hôn anh: “Ít nhất cũng phải kiếm tiền mua sữa trước mới có thể sinh chứ?”
Hoắc tiên sinh nghĩ ngợi, nhớ đến quần áo của Chúc Chúc, nghĩ về tương lai muốn trang điểm cho con gái thật xinh đẹp, lòng tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Không sai, nếu sau này ngay cả quần áo của con gái còn không mua nổi thì làm sao được?
Hoắc tiên sinh bỗng nhiên tràn ngập ý chí làm việc chiến đấu.
…
Trang hoàng phòng cho Chúc Chúc xong, cả người Bạch Thanh Thanh bỗng trở nên kì quái.
Đầu tiên là trở nên mệt mỏi, vừa lơ đãng là ngủ, làm Hoắc tiên sinh lo lắng rất lâu, không chỉ thế, khẩu vị của cô cũng thay đổi, đồ ăn không chua thì cũng cực kì cay.
Hoắc tiên sinh rất lo lắng, nhưng Bạch Thanh Thanh đã kiểm tra một lần, không có vấn đề gì, không có cách nào, anh đành phải nói cho Đỗ Linh.
Đỗ Linh đến rất nhanh.
“Sao vậy? Thanh Thanh? Mình nghe ngữ khí của Hoắc Minh Châu còn cho rằng cậu mắc bệnh nặng sắp không chịu nổi đấy.”
“Không sao.” Bạch Thanh Thanh nhẹ nhàng nói: “Có thể là do rảnh rỗi quá mức, tìm chút chuyện làm là được rồi.”
Đỗ Linh gật đầu, nhớ đến một việc, vội vàng móc một quyển sách trong túi ra đưa đến trước mặt cô.
“Đây là?”
“Lần trước mình cho cậu đọc một cuốn, cậu đọc rất vui, thường xuyên nhìn thấy nó trong nhà cậu.” Đỗ Linh nói: “Vị tác giả đó lại ra sách mới, là tập tiếp theo của cuốn này, hôm nay vừa bán ra, đúng lúc đem qua cho cậu.”
Bạch Thanh Thanh: “…”
Bạch Thanh Thanh dừng một chút, cầm sách nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy được năm chữ quen thuộc ngay phần tác giả: Phấn Hồng Đáng Yêu Miêu.
Cô nhìn sơ qua bìa sách, nhận vật trên đó quả thật giống với quyển kia.
Bạch Thanh Thanh thấy tựa sách, thấy dòng chữ cùng phong cách cũ, ấn bảy chữ ——
《 Cô vợ xinh đẹp mang thai bỏ trốn của tổng giám đốc 》
Bạch Thanh Thanh: “…”
Bạch Thanh Thanh: “Chờ đã, Đỗ Linh, chúng ta đến bệnh viện.”