Khi Hoắc tiên sinh tỉnh ngủ, phần giường bên cạnh đã lạnh.
Bên ngoài truyền đến hương thơm ngào ngạt của bữa sáng, anh trợn tròn mắt mờ mịt nhìn trần nhà, nghe thấy âm thanh nồi chén va chạm, cuối cùng cũng hồi thần.
Đến tận sáng hôm sau, Hoắc tiên sinh vẫn không dám tin nổi.
Anh cứ như vậy dễ dàng đẩy ngã Bạch Thanh Thanh!?
Bản kế hoạch mấy chục trang của Dương Xảo Mạn, cuối cùng cũng có hiệu quả?!
Vọng tưởng lén lút từ khi hẹn hò của anh cuối cùng đạt được?!
Trong lòng Hoắc tiên sinh lớn tiếng hoan hô, ôm chăn kích động lăn mấy vòng trên giường, lăn từ bên đây tới bên kia, tấm chăn mềm mại bị anh nhào thành một cục, đến khi lăn quá nhanh đến thành giường, xém té xuống, Hoắc tiên sinh mới dừng.
Anh chậm chạp ngồi dậy, không mặc áo ngủ, vì vậy dấu vết nửa người trên nhìn thấy rất rõ, lúc này, Hoắc tiên sinh cúi đầu nhìn chốc lát, bật cười hì hì hì.
Thành công áp đảo Bạch Thanh Thanh, dấu vết Bạch Thanh Thanh lưu lại trên người anh đều biến thành huy hiệu trong lòng anh.
Nội tâm Hoắc tiên sinh vung tay hô to mấy lần mới trấn định lại.
Chúc Chúc ở ngoài sủa “gâu gâu” vài tiếng, cơ thể nho nhỏ chui vào kẹt cửa, nó vui sướng bổ nhào vào người Hoắc tiên sinh, gâu gâu muốn kéo anh ra ngoài.
Hoắc tiên sinh vẻ mặt ôn hoà bế nó lên: “Là Thanh Thanh kêu mày đến?”
“Gâu gâu!”
Không hổ là Thanh Thanh của anh, Hoắc tiên sinh nghĩ thầm, cho dù bị anh đè như tối qua mà vẫn ôn nhu làm bữa sáng cho mình, vẫn như bình thường gọi Chúc Chúc vào kêu mình, trong lòng không có chút khúc mắc nào.
Hoắc tiên sinh bật cười hì hì hì.
Chúc Chúc ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, kết luận hôm nay ba mình có điểm sai sai.
Hoắc tiên sinh vừa khỏi phòng ngủ, liền bóng
dáng Bạch Thanh Thanh bận rộn trong bếp. Trên bàn đã bày không ít món ăn sáng mỹ vị, đa dạng phong phú, cái gì cũng có, trong nháy mắt, Hoắc tiên sinh có ảo giác hôm nay là ngày đặc biệt nào đó.
Anh nhẹ nhàng đi qua, ôm eo Bạch Thanh Thanh từ phía sau, gác cằm lên vai cô.
Hoắc tiên sinh ngạc nhiên: Á á á á á thì ra là cảm giác này!
“Em vất vả rồi.” Hoắc tiên sinh cọ cọ lỗ tai người trong lòng: “Sao không ngủ thêm nữa?”
“Thói quen của em rồi, hôm nay cũng thế.” Bạch Thanh Thanh quay đầu hôn anh một chút, vuốt mặt anh, cười nói: “Em tưởng anh sẽ dậy trễ nên đã nói với Dương Xảo Mạn.”
Hoắc tiên sinh mờ mịt: “Nói gì?”
Ánh mắt Bạch Thanh Thanh đột nhiên trở nên quỷ dị.
Cô dạo một vòng, thoát khỏi đôi tay của Hoắc tiên sinh, tầm mắt từ dấu vết lộ ra trên cổ anh dời xuống tiểu Hoắc tiên sinh, sau đó mới quay về khuôn mặt Hoắc tiên sinh.
“Gì đó… Anh không hiểu sao?”
Hoắc tiên sinh: “…”
Anh cầm lòng không đậu lui một bước, suýt nữa đạp trúng Chúc Chúc. Hoắc tiên sinh vội vàng khom lưng ôm Chúc Chúc lên, như chạy trốn mà rời khỏi phòng bếp, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
Rõ ràng là đè Bạch Thanh Thanh, dựa vào kế hoạch của Dương Xảo Mạn, khi anh mở mắt ra là có thể nhìn thấy Bạch Thanh Thanh đang nằm trong khuỷu tay mình, lúc này anh sẽ cúi đầu ôn nhu hôn hôn cái trán Bạch Thanh Thanh, trong lúc anh hôn môi, Bạch Thanh Thanh chậm rãi tỉnh dậy, đêm trước làm lụng vất vả quá độ làm cô không thể vực dậy tinh thần, nên mới hiếm khi ngủ nướng. Anh sẽ chủ động, vì cô làm một bữa sáng đơn giản, ngữ khí ôn tồn quan tâm, tự tay đút thức ăn cho Bạch Thanh Thanh, sau đó giữa mảnh nhu tình tươi đẹp, anh sẽ xách cặp đi làm của mình, ngồi vào siêu xe trăm bản do trợ lý Trương lái, bắt đầu một ngày làm việc…
Còn Bạch Thanh Thanh, lần đầu tiên nằm dưới, đương nhiên muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, chờ cơm hộp tri kỷ của anh, khi về nhà anh sẽ hôn trán đánh thức cô.
Hoắc tiên sinh nhớ lại nội dung kế hoạch, động tác vuốt lông cho Chúc Chúc cũng chậm dần.
Anh trầm tư suy nghĩ.
Rõ ràng đã dựa theo trình tự kế hoạch hoàn thành thuận lợi, cũng đã thành công đè Bạch Thanh Thanh, rốt cuộc là sai chỗ nào?
… Đến khi trợ lý Trương mở cửa siêu xe giới hạn toàn căn đón anh, Hoắc tiên sinh vẫn chưa nghĩ ra được đáp án.
Vì đã đạt được mục đích, Hoắc tiên sinh trực tiếp bỏ qua mấy bước, lật đến tờ cuối cùng của bản kế hoạch.
Anh được Bạch Thanh Thanh hôn một cái trước khi ra cửa, để biểu đạt tính thấu hiểu, anh còn ôm Chúc Chúc trong lòng, xách cặp đi làm của mình, được trợ lý Trương chở thẳng đến công ty.
Vào văn phòng, Dương Xảo Mạn đã sớm thu được tin tức chạy đến: “Hoắc tổng, tôi nghe nói kế hoạch đã thành công?”
Hoắc tiên sinh cao quý, lạnh lẽo, đẹp trai gật đầu.
Dương Xảo Mạn hoan hô một tiếng, trong lòng nắm tay, tiền thưởng của mình! Có!
Kiềm chế kích động trong lòng, cô ấy tiếp tục nhiều chuyện: “Vậy Bạch tiểu thư phản ứng như thế nào?” Đây mới là điều cô ấy tò mò nhất, người như Bạch Thanh Thanh, vừa nhìn là biết không thể tùy tiện bị áp đảo. Mặc dù không biết Hoắc tổng dùng cách gì, nhưng áp đảo thành công là sự thật, muốn quỵt nợ cũng không được, cuối cùng cô ấy cũng có mặt mũi diễu võ giương oai trước Đỗ Linh!
Vấn đề của Dương Xảo Mạn cũng là thứ Hoắc tiên sinh muốn biết nhất.
Anh rối rắm một chút, nói: “Không có phản ứng gì.”
“Tất cả đều bình thường……… Hả?!” Lời an ủi sắp buột miệng thốt ra bị nuốt lại, cô ấy sắp xếp lại từ ngữ, xác nhận nói: “Không có phản ứng gì?”
Hoắc tiên sinh rối rắm gật đầu.
Mọi sự hưng phấn Dương Xảo Mạn có được đều biến mất hết, cô ấy bỗng nhiên nhớ đến cuộc gọi hồi sáng đến từ Bạch Thanh Thanh, cô nói sáng nay Hoắc tổng sẽ đến hơi muộn.
Hoắc tổng luôn luôn lãnh khốc bá đạo, trước giờ không phải là người sẽ thông báo trước.
Hơn nữa Bạch Thanh Thanh còn lấy điện thoại của Hoắc tổng.
Cầm điện thoại của Hoắc tổng xin nghỉ cho ngài ấy.
Nếu không phải sau đó Hoắc tổng báo tin vui cho cô ấy, thiếu chút nữa Dương Xảo Mạn đã phải thở dài vì con đường phản công của Hoắc tiên sinh mạnh mẽ, lãnh khốc, bá đạo và đẹp trai rồi.
Hiện tại ngẫm lại, hơi thở đó hình như thu lại có hơi sớm.
Dương Xảo Mạn chán nản cúi thấp đầu, gương mặt uể oải đi về vị trí của mình.
Để lại Hoắc tiên sinh với vẻ mặt:?????
…
“Alô, Thanh Thanh, cậu thật sự đã để Hoắc Minh Châu thực hiện được à?” Đỗ Linh bên kia đấm ngực dậm chân: “Cậu không biết, Dương Xảo Mạn đáng giận đến mức nào đâu, sáng sớm đã gọi điện thông báo cho mình, nói cái gì mà rốt cuộc Hoắc Minh Châu đã đè lại thành công…… Khụ, anh ta thật sự, chưa từng làm… Cái kia sao?” “Có mà.”
Đỗ Linh kinh ngạc: “Khi nào?”
“Đêm qua.”
Đỗ Linh: “…”
Đỗ Linh: “Không biết vì sao, mình bỗng cảm thấy Hoắc Minh Châu thật đáng thương.”
“Đáng thương gì chứ?” Bạch Thanh Thanh cười nói: “Tư thế không giống nhau thôi, thấy anh ấy muốn như thế cũng thuận theo luôn, huống hồ mình cũng không phải không có cảm giác.”
Đỗ Linh: Aiz ~ cô ấy vẫn là mỹ nữ độc thân thuần khiết vô tội đấy!
Đỗ Linh thay đổi đề tài: “Vậy sao cậu lại kêu mình mua nhà mua xe?”
“Đương nhiên là cho anh ấy.” Bạch Thanh Thanh trả lời vô cùng tự nhiên: “Mình và Hoắc Minh Châu ở bên nhau lâu như thế, mình chưa tặng gì nhiều cho anh ấy, nhìn anh ấy ngày nào cũng hao phí tâm tư lấy lòng mình, mình liền muốn mua quà cho anh ấy. Tuy rằng Hoắc Minh Châu không thiếu mấy thứ đó, nhưng bọn mình cũng đúng lúc nên đổi nhà mới.”
“Nhà mới?” Đỗ Linh kinh ngạc: “Mới nhiêu đó mà cậu đã chia tay Hoắc Minh Châu?!”
Không trách cô ấy kinh ngạc, dựa theo kinh nghiệm quen biết Bạch Thanh Thanh nhiều năm, mỗi lần Bạch Thanh Thanh muốn đổi nhà là mỗi lần cô chia tay bạn trai, lúc này Bạch Thanh Thanh nói đến việc này, cô ấy mới hiểu sai.
“Không phải, mình sẽ không tùy tiện buông tay Hoắc Minh Châu.” Bạch Thanh Thanh bật cười: “Căn hộ này một người sống còn được, hai người sống thì hơi chật, bây giờ Chúc Chúc còn muốn một phòng riêng làm ổ cho nó, nếu hôm nào cậu muốn qua đây, cũng chỉ có thể ngủ cùng Chúc Chúc.”
Nói tới đây, Bạch Thanh Thanh dừng một chút, tiếp tục nói: “Hơn nữa, sau này nhà của mình cũng không thể chỉ có hai người, nếu có thêm người thì sẽ không ở đủ.”
Đỗ Linh nhất thời chưa phản ứng kịp: “Có ai nữa? Sao không ở đủ? Không phải rất vừa sao?”
“Ừm… Sau này, có khả năng có con.”
Đỗ Linh nghe vậy cả kinh, không tin tưởng nói: “Con?!”
“Đúng vậy.”
“Cậu cậu cậu cậu cậu cậu chuẩn bị có con cùng Hoắc Minh Châu?!”
“Nếu bọn mình ở bên nhau, chuyện này cũng chỉ sớm muộn thôi.”
Đỗ Linh trầm mặc một chút rồi đồng ý.
“Vậy để mình tìm giúp cậu trước, dựa theo yêu cầu trước của cậu, được không?”
“Nhờ cậu đó.”
Bạch Thanh Thanh cúp điện thoại.
Cô nhặt áo khoác Hoắc tiên sinh ném dưới đất lên, đang định ném vào máy giặt, bỗng nhiên phát hiện trong túi có một xấp giấy A4 thật dày.
Xấp giấy này làm cô có chút ấn tượng, cô mở ra, trang đầu tiên là một tiêu đề lớn “Kế hoạch đè Bạch Thanh Thanh” đạp vào mắt.
Bạch Thanh Thanh sửng sốt một chút, ném vào thùng rác hủy thi diệt tích, ném áo khoác vào máy giặt.
“Loại kế hoạch này sao cứ quăng lung tung thế này, làm sao có thể lén tiến hành được…” Bạch Thanh Thanh lẩm bẩm, đi xuống lầu ném túi rác: “Nếu Dương Xảo Mạn biết anh tùy tiện như này chỉ sợ người ta sẽ khóc thét mất.”
“Chỉ số thông minh này… Lỡ như sau này thật sự có con, sẽ không di truyền cho đời sau chứ?”
Hết chương 50