Editor: May
Tương Tư cười nhạt một tiếng, chẳng lẽ hắn còn trông chờ sau khi cô bị người phụ nữ của hắn đánh thành như vậy, còn hèn mọn bay đến nơi đó, chờ sau khi hắn công thành danh toại rời khỏi chính trị, rồi lại đến sủng hạnh cô ư? Đừng nằm mơ.
Tương Tư nằm xuống, bàn tay dán ở trên bụng. Hà Dĩ Kiệt, cả đời tôi cũng sẽ không gặp anh đâu, cả đời đều sẽ không.
*********************************
“Bộ trưởng, điều tra tất cả ghi chép xuất nhập cảnh, không có hành tung của Văn tiểu thư.” Lúc Triệu thư ký tiến vào phòng làm việc, đúng vào lúc trước giờ tan sở, hắn đứng ở trước bàn làm việc lớn như vậy, theo bản năng quay đầu nhìn đồng hồ trên vách tường một chút. Qua nửa tiếng đồng hồ nữa, Hà phu nhân sẽ tới đón Hà Dĩ Kiệt tan tầm, hai người bọn họ ở chung cũng không tệ lắm, gần như đồng nghiệp làm việc cùng một chỗ đều biết, tình cảm vợ chồng của bộ trưởng Hà và phu nhân rất tốt.
Hà Dĩ Kiệt đang ký tên lên một phần văn kiện, nghe thư ký Triệu nói xong, ngòi bút của hắn hơi dừng một chút, mực nước màu đen tràn ra một vết mực nho nhở ở trên giấy A4. Hắn giống như cúi đầu thở dài một hơi, tiếp tục múa bút thành văn, lông mày thon dài lại không có giãn ra.
Thư ký Triệu đứng đó không dám đi, nắng chiều màu quýt xuyên qua cửa sổ phía sau Hà Dĩ Kiệt, rơi vào trên vai của ngài ấy. Không biết tại sao, anh ta nhìn bộ dáng lúc này của Hà Dĩ Kiệt, chỉ cảm thấy có chút cô đơn nói không nên lời.
Rốt cuộc giữa ngài ấy và Văn tiểu thư xảy ra chuyện gì, anh ta đoán không ra, cũng không rõ ràng lắm, nhưng coi như mơ hồ cảm giác được, đối với Hà Dĩ Kiệt, Văn tiểu thư tuyệt đối không đơn giản.
Bên này anh ta như đang đi vào cõi thần tiên, lại nghe được giọng nói trầm thấp của Hà Dĩ Kiệt vang lên: “Quên đi, tùy cô ấy đi, anh tan tầm trước đi.”
Thư ký Triệu lập tức kính cẩn nói: “Vâng.” Xoay người nhẹ nhàng đi ra ngoài, còn chưa kéo cửa ra, liền nghe được tiếng gõ cửa cốc cốc, anh ta vội vàng đi qua mở cửa, quả nhiên là Đỗ Phương Phương đứng ở bên ngoài.
Cô ta mặc một bộ quân phục đeo quân hàm trên vai, vẫn là một tư thế hiên ngang bộ dáng oai hùng như cũ. Lúc nhìn thấy thư ký Triệu, rất hiền lành gật đầu hàn huyên mấy câu với anh ta. Đôi mắt kia vẫn bắn ánh sáng ra bốn phía như trước, thư ký Triệu nhìn thấy, trong lòng liền sợ hãi, thẳng đến khi đóng cửa đi ra, đứng ở trong hành lang, mới không khỏi lau lau mồ hôi lạnh trên trán. Đỗ Phương Phương này quả nhiên là khác hẳn với người thường, cũng may là bộ trưởng Hà, có thể chịu được “Tiểu mỹ nhân” như vậy.
Đỗ Phương Phương vòng qua vách ngăn chạm trổ, liền thấy được hắn ngồi ngay ngắn ở sau bàn làm việc chỉnh lý văn kiện, trên mặt lập tức thay đổi nụ cười ngọt ngào. Cô ta đi tới, hai tay chống ở trên bàn hơi nghiêng về phía trước, nhìn xuống hắn từ trên cao, bên môi lại có lúm đồng tiền ôn nhu: “Ông xã, hết bận chưa?”
Ngón tay Hà Dĩ Kiệt nắm văn kiện hơi cứng đờ, buông mí mắt xuống che khuất chống đối nơi đáy mắt của hắn, sau một lát, khóe môi hắn dần dần nâng lên một nụ cười.
Đỗ Phương Phương rõ ràng nhìn thấy hắn cười nhu hòa, trong lòng liền vô cùng mềm mại. Cô ta giơ tay lên, vịn lên vai hắn, khom người xuống để trán ở cùng một chỗ với trán của hắn: “Ông xã... hôm qua ông đến thăm lão chiến hữu, muốn đêm nay em dẫn anh cùng đi ăn một bữa cơm rau dưa.”
Hà Dĩ Kiệt đặt tập văn kiện xuống, nâng tay lên cầm cái tay đang khoác trên vai hắn, gật đầu đáp: “Được, anh cũng làm gần xong rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Bộ dáng Đỗ Phương Phương cực kỳ hăng hái, nhìn hắn thu dọn đồ xong, vòng qua bàn, cô ta liền khoác lên cánh tay của hắn.
Lúc ra khỏi tòa nhà làm việc, đúng vào lúc tan tầm, mấy người đồng nghiệp cùng cấp bậc với Hà Dĩ Kiệt đều rất nhiệt tình chào hỏi với hắn, xu nịnh mấy câu, vừa khen dáng dấp quý phu nhân xinh đẹp, lại khen vợ chồng thật sự rất ân ái, rồi khen thành tích Hà Dĩ Kiệt xuất sắc, Đỗ Phương Phương cười rực rỡ như hoa hồng, lại lượn quanh ở trong những lời khách sáo này như cá gặp nước.
Lúc đi lấy xe, gặp bí thư Trương trong ban kỷ luật thanh tra, nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, người lãnh đạo luôn luôn không quá coi trọng Hà Dĩ Kiệt trực tiếp ngừng lại, chờ lúc bọn họ đi qua, hoàn toàn khác với ngày thường hàn huyên mấy câu với hắn, càng về sau lời nói lại xoay chuyển, cười híp mắt nhìn Đỗ Phương Phương nói: “Nghe nói lão tướng quân tới thành phố A? Tôi luôn luôn ngưỡng mộ Đỗ lão tướng quân, nhưng vẫn không gặp được lão tướng quân, Hà phu nhân rảnh rỗi thì gửi lời hỏi thăm giúp tôi.”
Đỗ Phương Phương lập tức cười nói: “Bí Thư Trương, ngài quá khách khí, tôi sẽ chuyển lời thăm hỏi ân cần của ngài tới ông tôi.”
Bí thư Trương liền gật gật đầu, ánh mắt chuyển tới trên người Hà Dĩ Kiệt, nhìn một dáng như rất thanh nhàn, Hà Dĩ Kiệt lại xem thấu ý tứ bên trong của ông ta, chỉ là không nói lời nào, cũng nhiệt tình mỉm cười nhìn về phía ông ta.