Editor: May
Đến bây giờ, cô đã sớm quyết định một mình dẫn theo đứa nhỏ cố gắng sống sót, lúc đầu quyết định lưu đứa nhỏ lại, còn muốn tương lai trả thù hắn, cho hắn một kích trí mạng, muốn tạo ra cho hắn một xì căng đan làm cho hắn khó có thể giữ được đường làm quan. Nhưng đứa nhỏ lớn lên một ngày lại một ngày, cái suy nghĩ này liền dần dần phai nhạt, hiện tại cô không muốn suy nghĩ thêm gì khác, chỉ hi vọng thím Phúc có thể nhanh tốt hơn, cũng sinh hạ tốt đứa nhỏ, một nhà ba người ở cùng một chỗ là tốt rồi.
Vì giữ được đứa bé này, vì một chút suy nghĩ ích kỉ không thể nói ra được của cô, cô không thể đổi cho thím Phúc một bệnh viện lớn, không thể để cho bà sống thêm dăm ba bữa nữa. Nghĩ lại, cô cũng không phải người tốt!
Quạt cũ kỹ xoay chuyển kêu kẽo kẹt, làm cho người ta lo lắng nó có thể đột nhiên bất động hay không? Trong phòng đóng chặt nóng bức khó chịu, thân thể vừa lau lại bắt đầu ra mồ hôi, Tương Tư đần độn dựa vào trên giường, lại không có khí lực xuống giường đi lau người lại. Cô hiểu rõ thân thể của mình, đã trúng mấy roi của Đỗ Phương Phương, tuy nói vết thương ngoài đã lành, nhưng đã để lại bệnh căn, liều mạng mang thai đứa bé này, lúc mang thai lại không tốt, chờ lúc cô sinh, cũng không biết có thể xông qua quỷ môn quan không.
Có đôi khi cũng hỏi mình, có hối hận nhất thời xúc động lưu đứa bé lại không, nhưng quanh quẩn liên tục, đáp án cũng chỉ có một, không hối hận.
Cảm giác đứa bé lớn lên từng ngày, từ không có động tĩnh gì, đến đá chân đá tay, làm cho cô nếm được vui vẻ và hạnh phúc sâu đậm khi làm mẹ, có lẽ còn phải cảm tạ nó, nếu như không phải có sự tồn tại của nó, cô hoàn toàn không thể chống đỡ tiếp.
Chỉ là, thỉnh thoảng lúc nói chuyện với nó, sẽ nghĩ tới đứa nhỏ đầu tiên của cô và Hà Dĩ Kiệt, đứa nhỏ vẫn chưa tới ba tháng kia, bị hắn thô bạo giết chết, hắn cũng không thèm ở cùng cô nhiều thêm hai ngày.
Cô còn nhớ rõ buổi tối kia, bọn họ vốn còn đang êm đẹp, trên đường trở về hắn còn cười cười nói nói với cô, sau khi nhận một cuộc gọi, hắn lại bỗng nhiên lật mặt. Sau khi cô nói tin tức mang thai cho hắn biết, hắn thậm chí không đợi nụ cười trên mặt cô tản đi, liền cường ngạnh đẩy cô vào trong địa ngục...
Cô không biết vì sao hắn nổi giận, là bởi vì cô mang thai hay là nguyên nhân khác. Lúc trước bọn họ cùng một chỗ, hắn vẫn luôn lấy lý do cô còn phải đi học, muốn cô tránh thai, vì thế lúc đầu cô nghĩ, có lẽ là cô đột nhiên nói mang thai dọa sợ hắn thôi, dù sao thân phận của hắn bày ở nơi đó, nhưng về sau hành động của hắn gần như điên cuồng, mới khiến cho cô nhận thấy được chút không thích hợp...
Hắn giống như là báo săn bị kích thích, đập phá bể nát đồ đạc trong phòng khách sạn, sau đó liền bóp cổ của cô không buông, mắng cô rắp tâm bất lương, mắng cô tâm tư quá sâu, ý đồ dùng mang thai đến bắt nhốt hắn...
Cô nhớ lúc đó cô sợ ngây người, cùng một chỗ lâu như vậy, từ trước đến nay cô đều ngoan ngoãn nghe theo lời hắn nói, cô cũng vẫn luôn uống thuốc tránh thai, cô còn chưa có tốt nghiệp, sao cô có thể muốn mang thai vào lúc này?
Nhưng hắn hoàn toàn không nghe lời giải thích của cô, không biết lấy được vật đó từ nơi nào, lột sạch quần áo của cô, cứ như vậy cứng rắn đâm vào. Cô đau kêu thảm thiết, cảm giác tử cung của mình đều sắp bị hắn đập nát, cô bắt đầu chảy máu, toàn thân đau đớn, đều đang co quắp lại, nhưng hắn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích nhìn cô.
Đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi, nhớ lại, vẫn sẽ cảm giác như rơi vào hầm băng, mỗi một dây thần kinh đều đang đau nhức.
Cô cảm giác lúc máu toàn thân đều sắp chảy hết, nghe được từng câu từng chữ hắn nói.
Thẳng đến một khắc kia cô mới biết được, hóa ra từ lần đầu tiên hắn xuất hiện ở trước mặt cô, liền chỉ là một trận dùng tình yêu để bày âm mưu.
Yêu cô, cưng chiều cô, che chở cô, nhưng đều là ngọt ngào kịch độc nhất, muốn cô mỉm cười uống vào, sau đó xuyên ruột nát bụng.
Hắn đẩy cửa ra, tiếng bước chân đi xa như là giẫm nát tim của cô. Cô cho rằng cô sẽ chết, thế nhưng về sau, có lẽ là phòng bọn họ tranh cãi ầm ĩ kinh động phục vụ khách sạn, có người đưa cô đến bệnh viện. Cô không còn đứa nhỏ, nhưng lại bảo vệ được một cái mạng.
Khi đó là hoàn toàn nản lòng thoái chí, dưới sự giúp đỡ của chị Tĩnh Tri, len lén rời đi, sau đó một mình đi tới Cam Túc, ở lại trong một thôn nhỏ làm giáo viên dạy thay, trôi qua những ngày an an ổn ổn. Ai biết, lại gặp được loại chuyện đó, nếu như không phải cô liều mạng phản kháng, sợ rằng sớm bị người làm nhục. Chỉ là, mặc dù không tới một bước cuối cùng, cô cũng cảm giác mình đã hoàn toàn dơ bẩn, đến dũng khí sống sót cũng đều biến mất sạch sẽ.
Người đến Cam Túc đón cô trở về là Hà Dĩ Kiệt, bắt đầu từ khi nhìn thấy cô, mãi cho đến trở lại thành phố kia, hắn không có nói gì quá nhiều với cô, chỉ là một đường ôm cô, tay vẫn không buông ra.
Về sau nữa... Cô trở về từ Cam Túc sắp tới một năm, đau lòng dần dần khỏi hẳn, bắt đầu nở nụ cười, lại lần nữa gặp phải tàn nhẫn và lừa dối của hắn.
Tương Tư lắc lắc đầu, không muốn để mình nhớ lại những chuyện này ở trong đêm khuya, nhưng những chuyện đã trải qua này, sao có thể đơn giản liền bị xóa đi? Giống như là đinh ở trên vách tường, sau khi nhổ ra, vẫn vĩnh viễn để lại một động thật sâu, nhắc nhở chính mình đã từng có thương tổn như thế nào.
Cô nhớ tới vé máy bay giấu ở trong va ly của cô, hoảng hốt nhớ tới hắn giống như từng nói với cô, hắn thích Italy, chờ sau này về hưu, liền chuyển tới đó dưỡng già, yên tĩnh trôi qua lúc tuổi già.