Lúc này Tĩnh Tri cũng đã tỉnh táo lại, trong đầu cô chuyển rất nhanh, nghĩ đến từ sau khi cô và Thiệu Hiên cùng nhau chuyển ra ngoài, nghĩ đến trong lúc cô bệnh nặng, Thiệu Hiên đi không từ giã, nghĩ đến lúc xuất viện, Thiệu Đình đột nhiên tới đón cô, nghĩ đến Thiệu Đình nói với cô là Thiệu Hiên giao phó cô cho anh, cũng là Thiệu Đình nói với cô, Thiệu Hiên đi ra nước ngoài công tác.
Bởi vì nghĩ đến cục diện khó xử của ba người, Tĩnh Tri vẫn luôn cho rằng Thiệu Hiên không biết nên đối mặt với mình như thế nào, cho nên mới bắt đầu làm việc điên cuồng. Nhưng lúc này tỉnh táo suy nghĩ lại một chút, Thiệu Đình và Thiệu Hiên đều thích cô, hai người bọn họ thủy hỏa bất dung, sao Thiệu Hiên lại đột nhiên giao phó cô và Phi Đồng cho Thiệu Đình?
Nếu như dựa vào suy nghĩ như vậy, có phải nói rõ Thiệu Hiên thật sự có chuyện đang gạt cô, không muốn để cho cô biết?
Cũng chính là... chuyện Mạnh Thiệu Tiệm vừa đột nhiên thốt ra, Thiệu Hiên hút ma túy?
Tĩnh Tri nghĩ đến đây, lập tức hít ngược một hơi khí lạnh. Cô không thể nhúc nhích, cứ đứng ở nơi đó. Dựa theo tình cảm Thiệu Hiên đối với cô, anh tuyệt đối sẽ không mất tích lâu như vậy, cũng sẽ không thể không liên lạc với cô. Lúc trước bọn họ xa cách ba năm, không phải anh vẫn chờ cô, tìm kiếm cô ư? Không có đạo lý anh đột nhiên mất tích mà không có nguyên nhân...
Là cô sơ ý, cô sớm nên nghĩ tới những thứ này.
Thế nhưng Mạnh Thiệu Tiệm là ai? Trong lòng Tĩnh Tri cười lạnh, lúc trước khi cô mang thai Phi Đồng ở bệnh viện, cô nhớ anh ta đến xúi giục cô, muốn cô đứng về phía anh ta, đối địch với Thiệu Đình. Cô vẫn chưa từng quên chuyện lúc trước cô cực kỳ hận Thiệu Đình, là anh ta đầu độc cô đến trộm giá thầu thấp nhất của Thiệu Đình, sau đó đưa cho anh ta, thiếu chút nữa đã làm hại Mạnh thị không gượng dậy nổi.
Trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì, anh ta ôm suy nghĩ gì, đến tột cùng mục đích của anh ta gì? Chẳng lẽ thực sự cho rằng Phó Tĩnh Tri cô hoàn toàn không biết gì cả ư?
Dù cô là một đứa con gái riêng, nhưng cô cũng đã lớn lên trong một gia tộc lớn, từ nhỏ nhìn bọn chị em lục đục với nhau. Nếu như cô vẫn là một con thỏ trắng nhỏ không biết gì, không biết đã sớm chết bao nhiêu lần!
Hơn nữa, trên đời không có tường nào không lọt gió, Thiệu Đình và Thiệu Hiên bởi vì cô, làm hại hai người già nhà họ Mạnh giận dữ, lúc này mới có cơ hội để Mạnh Thiệu Tiệm anh ta lợi dụng, có thể ngồi lên chức chủ tịch. Thế nhưng hiện tại, nếu như Thiệu Đình và Thiệu Hiên nối lại quan hệ, người lo lắng nhất cũng nên là anh ta đi?
Vì thế, hiện tại anh ta lại chạy tới trước mặt cô, nói một ít lời lập lờ nước đôi, muốn cô cố ý hiểu lầm Thiệu Đình, từ đó cho anh ta có cơ hội để lợi dụng. Nếu như cô không có đoán sai, trong lòng anh ta nhất định đang nghĩ như vậy đi!
Thấy bên môi cô nổi lên nụ cười lạnh khinh thường, Mạnh Thiệu Tiệm ngược lại không có thẹn quá hóa giận. Từ trước đến nay anh đều biết Phó Tĩnh Tri không phải là người phụ nữ không có não, huống chi bây giờ cô và lão nhị tâm đầu ý hợp, sao lại tin tưởng đôi câu vài lời của anh. Anh vốn cũng không tính toán muốn cô tin tưởng anh, anh chỉ là muốn dẫn cô đi một phương hướng, sau đó bày chứng cớ rõ ràng ở nơi đó, khiến cô không thể không tin!
“Thiệu Hiên là hạng người gì, tôi rõ ràng nhất, anh ấy sẽ không hút ma túy. Coi như là, đúng vậy, coi như là anh ấy dính vào ma túy, tôi cũng sẽ tự mình làm rõ chuyện này, không phiền đến Mạnh tiên sinh anh phí tâm. Hiện tại, Mạnh tiên sinh có thể rời khỏi chỗ ngồi của tôi rồi chứ?”
Tĩnh Tri cười nhàn nhạt, giọng nói nhu hòa và kiên định có lực. Ánh mắt kiên định của cô không hề dao động, hiển nhiên cũng chưa từng bởi vì anh cố nói ra vài ời huyền bí mà rối loạn tâm trí.
Trong lòng Mạnh Thiệu Tiệm biết cô như vậy là bởi vì tin tưởng Mạnh Thiệu Đình vô điều kiện, vì thế cô mới có thể sau khi nghe anh vừa nói đến Thiệu Đình, vẫn luôn không nghi ngờ chút nào.
Trong lòng anh có chút mất mác, lại không khỏi thật sự có chút khen ngợi với cô. Vốn cho là vì quan hệ phức tạp xấu hổ của Thiệu Đình và Thiệu Hiên, anh chỉ cần nói vài lời, cô sẽ lập tức hoài nghi là Thiệu Đình khuyến khích Thiệu Hiên hút ma túy, thế nhưng hiện tại xem ra... chuyện không có đơn giản như vậy.
Đứng lên, lặng lẽ đi qua ngồi xuống chỗ ngồi trống bên cạnh. Tĩnh Tri lập tức đi tới ngồi ở chỗ ngồi của mình, cô gọi một ly rượu đỏ, liền bắt đầu cúi đầu chuyên chú xem tạp chí trong tay. Trong hành trình còn lại, Mạnh Thiệu Tiệm nhìn cô mấy lần, cô đều chưa từng có chút cử động bất an hoặc là hoảng loạn thất thố. Cô xem tạp chí mệt mỏi, sẽ ngủ một lát, thậm chí khẩu vị còn rất tốt, ăn một phần cơm thịt bò hầm. Thời gian còn lại không phải xem báo thì chính là nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, coi những lời nói vừa rồi của anh chỉ là một ít lời nói xã giao không quan trọng.
Hành trình kết thúc rất nhanh, sau khi chờ Tĩnh Tri đi xuống, Mạnh Thiệu Tiệm mới chậm rãi xuống máy bay.
Đứng ở cách đó không xa, anh nhìn thấy cô như chim nhỏ vui vẻ chạy thẳng tới cái ôm mở rộng của Mạnh Thiệu Đình. Khóe miệng của anh hơi vểnh lên, giống như không để ý chút nào. Nhưng xoay người lại chưa đi được mấy bước, anh bỗng nhiên đánh mạnh một quyền lên cây cột ở bên cạnh, trên khuôn mặt hiện đầy mây đen, mà mây mù âm trầm nơi đáy mắt dần dần bắt đầu lan tràn ra tất cả...
Tôi nghĩ, trò hay sắp diễn ra. Lão nhị thân ái, tôi sẽ khiến chú hoàn toàn mất đi tất cả, nếm một chút khổ sở tôi đã trôi qua vào mấy năm nay, rốt cuộc là dạng cuộc sống như thế nào!