Anh không đố kị, chỉ bởi vì anh biết, gần như là lần đầu tiên thấy cô vào mười năm trước, anh liền hiểu rõ, người phụ nữ này nhất định phải là của anh. Một ngày nào đó, đúng vậy, một ngày nào đó, cô cũng sẽ cười với anh như vậy, cũng sẽ tựa ở trong ngực của anh vào lúc thanh tỉnh.
Nếu như cô có thể dựa vào vai anh ngủ say như vậy, sẽ có bao nhiêu tốt đẹp? Nửa tiếng ngắn ngủi kia, như là một giấc mộng mờ ảo không có thật, cứ như vậy liền tỉnh lại.
Anh biết cô sẽ tức giân, anh cũng biết cô chán ghét anh, thế nhưng anh làm sao cũng không nghĩ tới, cô luôn luôn ôn nhu và ưu nhã, lại sẽ nổi giận ra tay đánh anh.
Cô nhất định là cực kỳ yêu lão nhị, cho nên mới rất phẫn nộ khi bị anh khinh bạc đúng không?
Nhưng anh lại không tức giận chút nào, cô càng say mê lão nhị, anh lại càng hài lòng. Đợi đến tương lai, lúc cô cũng yêu anh giống như lão nhị, chẳng phải cũng sẽ say mê như vậy ư?
Mạnh Thiệu Tiệm nhìn cô, nhìn cô bởi vì phẫn nộ mà hai gò má nhuộm màu hồng hào. Bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi, lúc cô đang ngủ say, anh len lén ôm thân thể cô vào trong ngực, môi ấn xuống một nụ hôn ở trên mặt cô. Làn da của cô trắng nõn hoàn mỹ, môi của cô là màu hồng nhạt mê người, anh vừa chạm vào mềm mại của cô, gần như liền hận không thể muốn cô!
Anh dùng lực khắc chế rất lớn, mới làm cho mình không tiếp tục động thủ với cô. Anh cũng dùng lực ẩn nhẫn rất lớn, mới mắt lạnh nhìn cô lượn quanh ở bên cạnh hai người đàn ông trong mười năm nay, mắt lạnh nhìn cô quấn quýt không rõ với hai người kia...
“Phó tiểu thư, thực sự xin lỗi.” Anh ưu nhã khéo léo hơi gật đầu với cô; “Vừa rồi nhìn thấy cô ngủ rất sâu, nên không có đánh thức cô. Nếu có chỗ mạo phạm, hi vọng cô có thể bỏ qua.”
Anh ta có ý gì? Tĩnh Tri nhịn không được nhíu mày, giống như cô ngủ rất sâu, nên tự mình tựa lên thân thể của anh ta!
Nhưng rõ ràng chỗ ngồi của cô chỉ có một mình cô thôi mà!
“Anh có ý gì? Tôi đang ngồi đúng chỗ của mình, vì sao Mạnh tiên sinh lại muốn tới đây? Thực sự là buồn cười, nghe ý tứ trong lời nói của anh, chẳng lẽ là tôi mộng du trong lúc ngủ mơ?”
Tĩnh Tri bỗng đẩy tấm chăn lộn xộn trên người ra, cô cười lạnh một tiếng đứng lên, “Hiện tại tôi liền mời tiếp viên hàng không tới đây, tôi ngược lại muốn xem, công ty hàng không chính là phục vụ khách hàng như vậy ư? Lại để phát sinh chuyện như vậy, nếu như anh là kẻ xấu, chẳng phải bây giờ tôi đã mất mạng rồi sao?”
Mạnh Thiệu Tiệm thấy bộ dáng cô sắp ấn nút xuống, anh lập tức thu liễm thần sắc, giơ tay lên ngăn lại: “Phó tiểu thư, chuyện này là lỗi của tôi, xin cô ngàn vạn không nên tức giận, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói.”
Tĩnh Tri thấy vẻ thành khẩn nhận sai của anh, tức giận cũng hơi tiêu mất một chút. Lại nghĩ đến dù sao anh cũng là anh cả của Thiệu Đình, nếu như quả thật tuyên bố ra ngoài, vẻ mặt Thiệu Đình cũng sẽ khó coi. Nghĩ đến chỗ này, không khỏi nuốt tức giận, vẫn lạnh lùng nói: “Tôi không có gì để nói với anh, Mạnh tiên sinh, mời rời khỏi chỗ ngồi của tôi!”
Mạnh Thiệu Tiệm vẫn ngồi ở chỗ kia không động. Sau một lát, lúc Tĩnh Tri cảm giác sự chịu đựng của mình gần như đều sắp biến mất, anh bỗng nhiên mở miệng, lại hỏi một câu không giải thích được: “Phó tiểu thư, trong khoảng thời gian này cô có liên lạc với lão tam không?”
Tĩnh Tri sửng sốt, ngược lại lập tức bật thốt ra: “Thời gian này Thiệu Hiên đều đi công tác ở nước ngoài.”
“Đi công tác ở nước ngoài?” Mạnh Thiệu Tiệm kinh ngạc, mắt mang nghi hoặc nhìn cô: “Như vậy, xem ra lão tam đã hoàn toàn từ bỏ được ma túy rồi?”
“Ma túy? Ma túy gì chứ?” Tĩnh Tri đột nhiên nghe một câu như thế, thiếu chút nữa sợ ngây người. Một lúc sau cô mới phản ứng được, gần như là có chút thất thanh lắp bắp hỏi...
“Cô không biết?” Mạnh Thiệu Tiệm cũng ngây ngẩn cả người, sau đó trong cổ họng có chút muốn nói lại thôi: “Tôi tưởng cô biết, hóa ra lão nhị... Cũng đúng, chuyện như vậy, sao nó có thể nói với cô...”
Anh muốn nói lại thôi và hỏi một đằng, trả lời một nẻo, làm cho trong lòng Tĩnh Tri càng thêm lo sợ nghi hoặc. Cô nắm bắt được một chữ, lập tức hỏi: “Chuyện này liên quan gì đến Thiệu Đình? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh nói Thiệu Hiên hút ma túy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thần sắc trên mặt Mạnh Thiệu Tiệm cũng có chút không được tự nhiên, ánh mắt anh hơi chớp động mấy cái, né tránh không dám nhìn Tĩnh Tri: “Có lẽ là tôi nghe lầm thôi, cô đã không biết. Dựa vào quan hệ thân mật của cô và Thiệu Hiên, đó tám phần chính là giả, có lẽ chỉ là tin đồn mà thôi.”