Editor: May
Ánh mặt trời xuyên phá tầng mây, chiếu xuyên vào theo cửa sổ sát đất rộng lớn. Anh xoay ghế tựa, mặc cho tia sáng chói mắt kia rơi vào trên mặt của anh, cảm giác ấm áp làm cho trăm mạch khắp tứ chi của anh đều tràn đầy hơi thở lười biếng, dứt khoát ném bút trong tay sang một bên. Sau khi bận rộn một đêm, anh mới cảm thấy mệt mỏi và uể oải liều mạng cuốn tới. Ở trong ánh mặt trời này, không hề đề phòng liền chìm vào giấc ngủ say.
An Thành gõ cửa mấy cái, không thấy có người lên tiếng trả lời, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn, muốn trực tiếp đi vào, lại có chút nhút nhát không hiểu. Nếu nói là lúc trước, anh ta và nhị thiếu thân mật khăng khít, dù xông vào phòng ngủ của anh, anh cũng chỉ sẽ cười mắng anh ta mấy câu, nhưng hiện tại anh ta lại không thể.
Đứng bên ngoài hồi lâu, nữ thư ký xinh đẹp cầm tập hồ sơ qua đây, có chút hiếu kỳ nhìn anh: "An tiên sinh? Sao anh không đi vào? Tổng giám đốc không có ở bên trong à?"
An Thành bỗng ngẩng đầu, trên lưng lại mơ hồ có mồ hôi, "Vừa rồi gõ cửa không thấy lên tiếng trả lời, có lẽ là đang ngủ. Tối hôm qua lại chịu đựng suốt một đêm, vẫn không nên quấy rầy ngài ấy."
Nữ thư ký hơi nhíu mày: "Nhưng có văn kiện khẩn..."
An Thành hơi suy nghĩ một chút: "Đưa tôi đi, tôi đi vào nhìn thử trước, mấy ngày nay tính tình tổng giám đốc không tốt, nhỡ đang ngủ bị đánh thức, lại muốn nổi giận..."
Nữ thư ký cảm kích gật đầu một cái: "Như vậy cám ơn anh. An tiên sinh, đây là hợp đồng do đổng sự trưởng của tập đoàn LEM tự mình phái người đưa tới, nhờ anh."
An Thành tiếp nhận một xấp văn kiện thật dày, hơi gật đầu: "Yên tâm, cô đi nhanh đi, tôi sẽ giao tận tay tổng giám đốc."
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, An Thành cầm văn kiện đứng lại, liền nhìn thấy nhị thiếu ngồi trên ghế xoay, đưa lưng về phía cửa, đầu hơi ngửa về phía sau, tựa lưng lên ghế ngồi, cánh tay rũ xuống trên tay vịn của ghế dựa, giống như đang ngủ. Anh ta đứng ở nơi đó hồi lâu không động, ngón tay nắm văn kiện dần dần siết chặt.
Hai mươi mấy năm, cùng ở bên cạnh nhị thiếu hai mươi mấy năm, ngài ấy vẫn thật tâm đối xử với anh như anh em, chưa bao giờ có chút thiệt thòi. An Thành anh, một cô nhi không chỗ nương dựa, có thể có hôm nay, hoàn toàn do ngài ấy ban tặng. Nhưng hôm nay, chính anh lại đâm sau lưng ngài ấy một dao.
Ngài ấy chưa bao giờ từng hoài nghi anh, từ trước đến nay không có bí mật nào với anh, nhưng dưới sự chân thành đối đãi của ngài ấy, anh lại đang che giấu một âm mưu và bí mật chọc trời. Anh không muốn, thế nhưng anh không thể không làm.
Cho dù anh tổn hại ngài ấy, thế nhưng anh cũng nắm chắc, có một ngày anh sẽ không sợ người nọ dùng tính mạng để uy hiếp anh nữa, anh cũng sẽ không để nhị thiếu rơi vào khốn cảnh, anh cũng sẽ không có lo lắng gì cho tính mạng của người đó nữa. Nếu quả thật tới lúc không thể vẫn hồi, anh cam nguyện dùng mệnh tiện này của anh, đổi lấy ân tri ngộ và đối đãi thật tâm của ngài ấy.
Anh đặt tập hồ sơ ở trên bàn, lấy điện thoại di động ra, im lặng chụp từng tờ, sau đó xoay người rời đi, trở về phòng làm việc của mình, in những hình này ra, sau đó chuyển fax...
****************************
Lúc trận bệnh này vừa chuyển biến tốt đẹp, giữa trời đất đã phủ một lớp trắng xóa, trong phòng ngủ che kín rất tốt lộ ra mùi thuốc nồng đậm. Tĩnh Tri đã có thể khoác áo mỏng ngồi dậy, tựa ở bên gối nhìn Phi Đồng nắm bút máy viết chữ lớn. Trận bệnh này của cô khiến Phi Đồng trưởng thành hơn rất nhiều, không còn nháo đi chơi, cũng không có nháo phải đi về nơi đó, thằng bé làm xong bài tập, viết
xong mười chữ lớn phải luyện tập mỗi ngày, sẽ ngoan ngoãn dựa lên gối của Tĩnh Tri. Lúc Tĩnh Tri uống thuốc, nó cau mày như người lớn, khi cô vừa để chén thuốc xuống, nó sẽ lập tức nhét kẹo mình thích ăn nhất vào trong miệng của mẹ. Mỗi lúc ấy, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trên người và trong lòng tràn đầy ngọt ngào, giống như không cảm giác được vị đắng nồng đậm của thuốc kia nữa.
Đã không nhìn thấy Thiệu Hiên mấy ngày rồi, anh mời bảo mẫu trước đây chăm sóc Phi Đồng tới chiếu cố bọn họ, mà anh cũng chuyển đến công ty sống.
Tĩnh Tri không biết xảy ra chuyện gì, càng không biết trong lúc cô bị bệnh từng gọi tên Mạnh Thiệu Đình. Cô chỉ nghĩ, có lẽ Thiệu Hiên vẫn chưa hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, bởi vậy cô cũng rất ít gọi điện thoại cho anh, chỉ vào lúc Phi Đồng nhớ cha, cô mới có thể gọi điện thoại thay Phi Đồng, sau đó khi cha con bọn họ nói chuyện xong, sẽ nói mấy câu với anh.
Khác với lúc trước, lúc cô và anh nói chuyện, giọng nói nhàn nhạt, như là bạn bè khách khí bình thường. Cứ ba lần bảy lượt như thế, Tĩnh Tri cũng không chủ động nói chuyện với anh nữa, mà anh cũng chưa bao giờ đưa ra ý nói chuyện với cô sau khi nói chuyện xong với Phi Đồng.
Trận bão tuyết mùa đông thứ hai nhẹ nhàng bay xuống, cuối cùng Tĩnh Tri nghĩ đến anh ở công ty một mình, không biết có thể bị lạnh, bị đói hay không? Trong lòng lo lắng, bệnh tình vừa chuyển biến tốt đẹp, cô liền tự mình thu xếp mấy bộ quần áo dày của anh, rồi thuê xe tới công ty.
Tiểu thư lễ tân của Nhất Phẩm Tĩnh Hiên vẫn là người trước kia, hai người nhận ra nhau, rất thổn thức hàn huyên mấy câu. Cô ấy nói cho Tĩnh Tri biết, Mạnh Thiệu Hiên sẽ ở trong phòng nghỉ của phòng làm việc, vẫn giống như trước đây. Tĩnh Tri nói cám ơn, cầm quần áo vào thang máy lên tầng cao.
Thiệu Hiên đang làm việc, cơm trưa mua ở bên ngoài vẫn còn để ở một bên, đã nguội, nhưng anh vẫn chưa ăn. Tĩnh Tri gõ cửa, nghe được anh nói vào đi liền đẩy cửa đi vào, trước mặt anh đầy văn kiện lộn xộn, vội đến không ngẩng đầu lên, chỉ nhanh chóng hỏi một câu: "Có chuyện gì?"
Tĩnh Tri liếc mắt nhìn anh một cái, phát hiện cả người anh gầy đi một vòng, tóc có chút rối bời, râu cũng không cạo, rất sa sút. Trong cổ họng cô hơi chua xót, một lúc lâu sau, mới nhẹ ho một tiếng, "Thiệu Hiên, là em."
Mạnh Thiệu Hiên lập tức ngẩng đầu lên, vào lúc nhìn thấy cô, đáy mắt anh lóe lên tia sáng khiếp người, nhưng tia sáng này lại chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, rất nhanh liền biến mất không thấy. Anh siết chặt bút trong tay, hầu kết hơi chuyển động, sau một lát, nét mặt liền trầm tĩnh như nước. Lúc anh nhìn cô, trong ánh mắt mang theo xa cách và sầu bi nhàn nhạt nói không nên lời, chỉ là vừa mở miệng, Tĩnh Tri liền phát hiện anh khác trước.
"Có chuyện gì sao?" Anh buông bút xuống, thân thể hơi ngửa ra sau, lạnh nhạt mở miệng.
Tĩnh Tri cảm giác có chút xấu hổ, nhưng vẫn mỉm cười, tiến lên mấy bước: "Em thấy tuyết lại rơi, đưa qua cho anh vài bộ quần áo dày một chút."
"Không cần, tự anh sẽ mua." Anh rũ mí mắt xuống, mở máy vi tính, tiếng nhạc khởi động máy phá vỡ cục diện xấu hổ của hai người. Nụ cười trên mặt Tĩnh Tri dần dần đọng lại, cô ồ một tiếng, "Vậy em đi trước."