Mắt phủ sương mù nhìn sang, liền nhìn thấy đồ trang trí duy nhất trên vách tường là một bộ tranh chữ, là lỗi viết mất trật tự nhưng đầy cuồng dã. Cô không nhìn ra là viết cái gì, nhưng chỉ cảm thấy coi được, dứt khoát đi tới nhìn tỉ mỉ, nhưng chỉ nhận ra con dấu phía trên là tên của anh. Cô liền đứng ở nơi đó yên lặng nhìn, nhìn nhìn lại bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên...
Lần đầu tiên cô thích một người, sao lại… sao lại là một kết quả bi kịch như vậy?
Lúc Mạnh Thiệu Tiệm đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Tô Linh dựa lên tường khóc thiên hôn địa ám. Anh hoảng sợ, vội vàng để thư ký và trợ lý đi ra, đóng cửa đi tới, có chút lo lắng lôi kéo cánh tay của cô: "Linh Linh? Em làm sao vậy?"
Tô Linh vừa xoay mặt sang, liền nhìn thấy ánh mắt ân cần của anh, miệng cô liền méo, lại là một trận tiếng khóc kinh thiên động địa. Cô chỉ nhào tới trong lòng Mạnh Thiệu Tiệm, nắm chặt lấy anh, bôi nước mắt ở trước ngực của anh.
Mạnh Thiệu Tiệm chợt sửng sốt, cũng rất hoảng hốt, nhưng chỉ mấy giây sau, anh liền nhẹ nhàng đẩy Tô Linh ra. Cầm khăn tay lau nước mắt cho cô, giọng nói chậm rãi, lại lộ ra lạnh lẽo nhàn nhạt: "Linh Linh, đã xảy ra chuyện gì? Nói cho Mạnh đại ca biết, anh trút giận giúp em."
Đôi mắt hạnh của Tô Linh rưng rưng nhìn anh, đáy lòng giãy giụa chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, cô bỗng nhiên giống như không đểm xỉa đến chuyện gì, lập tức nhắm mắt, nhón chân hôn lên môi của Mạnh Thiệu Tiệm: "Mạnh đại ca, em thích anh, anh đi theo em đi."
Mạnh Thiệu Tiệm chỉ cảm thấy có dòng điện nhỏ vụn lan tràn dọc theo môi của anh tới trăm mạch của tứ chi, anh hoảng hốt trong chốc lát, thậm chí quên mất đẩy Tô Linh ra. Môi thiếu nữ mang theo hương vị mềm mại và trong veo, lướt quá môi của anh, lại giống như lướt qua tim của anh, khiến người luôn luôn lạnh lùng cứng rắn như anh giống như cũng mềm nhũn ra.
"Mạnh đại ca, anh theo em rời khỏi đây, chúng ta đi Pháp, đi Italy, đi Hà Lan, đi nơi nào cũng được. Ông của em rất thương em, ông ấy cũng sẽ thích anh thôi, chúng ta đi, không cần tranh cướp với bọn họ nữa..."
Tô Linh cứ lo tự nói, nhưng lại không nhìn thấy sắc mặt Mạnh Thiệu Tiệm đã thay đổi.
Anh đưa tay đẩy Tô Linh ra, nét mặt mềm mại vừa rồi đã sớm biến mất vô tung, anh lạnh nhạt nhìn cô, lại chậm rãi nâng nụ cười lạnh nhạt lên: "Tô tiểu thư, cô là thiên kim đại tiểu thư, nghĩ muốn cái gì đều có cái đó, cho dù cô muốn mặt trăng trên trời, cũng sẽ có người bắc thang hái xuống cho cô. Thế nhưng rất xin lỗi, Mạnh Thiệu Tiệm tôi là người, không phải hàng hóa, tại sao tôi phải đi theo cô?"
Cô nghĩ rằng tôi không biết cô có ý gì sao? Cô cũng chỉ là vì lão nhị đi, bảo tôi rời đi? Bảo tôi xuất ngoại? Sau đó tùy tiện cho ít tiền và công ty nhỏ để đuổi đi, sau đó lão nhị không phiền không lo, thiên hạ Mạnh thị này sẽ đều là của nó!
Mỹ nhân kế? A, Thiệu Đình, chú nghĩ rằng tôi sẽ ngu xuẩn đến cứ như vậy buông tha mọi thứ đã tới tay, đi tin tưởng lời nói của một cô gái nhỏ sao?
"Mạnh đại ca... nhưng em thích anh, em thích anh mà..." Tô Linh bị anh đẩy lảo đảo, không dám tin tưởng nhìn anh. Cho tới nay, anh cười với cô, ôn hòa dung túng cô, vẻ mặt ôn hòa với cô, nhớ rõ sở thích của cô, không giống như Mạnh Thiệu Đình, trong lòng, trong mắt đều chỉ nhớ đến Phó Tĩnh Tri, chỉ biết cãi nhau đấu võ mồm với cô. Chỉ có anh, chỉ có anh sẽ khuyên can Mạnh Thiệu Đình không nên khi dễ cô, chỉ có anh sẽ mua đồ vặt cô thích ăn khi cô bị Mạnh Thiệu Đình chọc tức giận đến chết đi sống lại...
Cô cho rằng, ít nhiều gì thì anh cũng sẽ có chút tình cảm với cô?
"Nhưng tôi không thích cô, ấu trĩ, ngu xuẩn, kiêu căng, dã man, thô lỗ, không có tu dưỡng. Tô Linh, tôi không thích cô!"
Mạnh Thiệu Tiệm nói xong, bỗng nhiên xoay người kéo cửa ra: "Xin cô rời đi, tôi phải làm việc!"
Tô Linh lại như hóa đá sững sờ tại chỗ, "Mạnh đại ca, anh nói cái gì?"
"Cô còn muốn nghe tôi lặp lại một lần nữa sao? Được... tôi không thích cô, bởi vì cô ấu trĩ, ngu xuẩn..."
"Được rồi!" Tô Linh bỗng nhiên rống to một tiếng, cô lau nước mắt một phen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại nổi lên ý cười: "Tôi đã nhớ kỹ, không cần anh lặp lại một lần nữa. Đúng, tôi ấu trĩ, tôi ngu xuẩn, tôi không có tu dưỡng, tôi thô lỗ, thế nhưng Mạnh đại ca, Mạnh Thiệu Tiệm à! Anh hãy nghe cho kỹ, tôi thích anh, Tô Linh tôi thích anh, thế nhưng tôi không cần anh nữa, cũng không nói với anh lần thứ hai."
Cô nói xong liền đi tới bên cạnh anh, bả vai đơn bạc đụng vào anh, khiến anh lảo đảo về phía sau một bước. Anh cảm giác mình giống như sắp mất đi cái gì, nhưng lại nghĩ không ra nắm không được. Thân thể nho nhỏ của cô bỗng nhiên biến mất, trong phòng trở nên yên lặng, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy phiền muộn sinh ra từng chút một.
Đúng, anh không thích cô, anh không thích thiên kim đại tiểu thư kiêu căng vô lễ, tự đại kiêu ngạo như vậy. Dựa vào cái gì cô nói thích anh, anh sẽ rời đi với cô? Cô cho rằng cô là ai!
Mạnh Thiệu Tiệm anh thích, chính là Phó Tĩnh Tri! Đúng, chính là một người phụ nữ trầm tĩnh, nhu hòa, thanh tú, nho nhã lễ độ, ưu nhã khéo léo như cô, cũng chỉ có phụ nữ như vậy mới xứng đôi với anh! Một cô gái ngang tàng, không biết trời cao đất rộng lại nói ra lời to gan vô lễ như vậy, chỉ có thể trở thành trò cười!
Nếu như Tô Linh không phải chỉ có hai mươi tuổi, nếu như cô có thể thành thục trầm tĩnh một chút, nếu như cô thay đổi phương thức khác, nói không chừng hết thảy đều sẽ có kết quả khác...
Nếu như Mạnh Thiệu Tiệm không có bị quyền thế che mắt, tâm không có ở trong hồ tình yêu sai lầm tự cho là đúng, nếu như anh sớm tỉnh táo lại một chút, lên xe chạy tới sân bay, nếu như anh có thể nắm bắt tia động tình lóe lên trong lòng vào lúc cô bé kia mỉm cười cong ánh mắt đưa sơn trà ngâm đường tới trước mặt của anh, nói "Ăn rất ngon, anh có ăn hay không", vậy thì anh đã có thể sửa lại sai lầm của cuộc đời anh từ khi đó?
Nhưng cho tới bây giờ, trong số phận đều không có nếu như.
Ba ngày sau, Tô Linh khởi hành đi nước Mỹ. Trước khi đi, cô rất vênh váo đắc ý gọi cho Mạnh Thiệu Đình một cú điện thoại: "Mạnh Thiệu Đình, bà cô tôi thất tình, bà cô tôi chuẩn bị đi nước Mỹ quyến rũ anh, bà cô tôi chuẩn bị xả thân cứu người, phổ độ chúng sinh, hóa thân thành cầu ô thước!"
Vào lúc Mạnh Thiệu Đình cúp điện thoại, trong lòng nhịn không được nghĩ. Nếu như Tĩnh Tri biết anh và Tô Linh ở cùng một chỗ, sẽ có phản ứng như thế nào? Sẽ thật sự giống như Tô Linh nói, không bao giờ làm một con chim đà điểu, phong bế tim của mình nữa ư? Cô sẽ thống khổ gần chết, hay sẽ thở phào một hơi, sau đó an tâm ở cùng một chỗ với Thiệu Hiên? Anh không biết, nhưng anh quyết định đánh cuộc một phen.