Nghe ra quan tâm trong lời nói của cô, nhịn không được đưa tay nắm chặt vai của cô, trong cổ họng như là bị cái gì ngăn chặn, chua chát ngọt ngào tràn lan ra trong lồng ngực, anh cúi đầu gọi tên của cô: "Tĩnh Tri... Tĩnh Tri..."
Nhiệt độ lòng bàn tay anh không ngừng truyền đến liên tục, trên cánh tay tê mỏi một trận, chân cũng có chút nhũn ra, cô gần như đứng không nổi, muốn lui về phía sau một bước, lại bỗng nhiên đầu váng mắt hoa một trận. Tối hôm qua khóc hơn nửa đêm, vốn không có nghỉ ngơi tốt, hiện tại thân thể cô lại rất suy yếu, còn mắc phải căn bệnh nhức đầu...
"Làm sao vậy? Tĩnh Tĩnh... Có phải em có chỗ nào không thoải mái không? Có uống thuốc đúng hạn không? Còn đau đầu không? Buổi tối có thể ngủ hay không? Anh nhớ khoảng thời gian trước em vẫn bị mất ngủ..."
Sự thân thiết của anh lại như là bom cay, khiến nước mắt cô lập tức tràn mi, ngẩng đầu lên, đối diện khuôn mặt tràn đầy sốt ruột và lo lắng của anh, cô nhịn không được gọi tên của anh, đủ loại giày vò trong lòng đồng thời vọt lên, chỉ cảm thấy nếu như muốn cô rời đi vào lúc này, không bằng để cô dứt khoát chết đi...
"Tĩnh Tĩnh... Em phải tự chăm sóc mình thật tốt, em như bây giờ, anh rất lo lắng cho em..."
Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng đỡ lấy cô, nhưng vẫn ép buộc chính mình khắc chế, duy trì một khoảng cách an toàn.
Bây giờ cô không phải là người của anh, sự thân mật của anh chính là thạch tín với cô!
"Tri Tri."
"Chị Tĩnh Tri... em, em không ngăn lại được..." Vẻ mặt Bình Bình vô cùng lo lắng, lại bị Mạnh Thiệu Hiên tiện tay đẩy sang một bên. Anh ta đứng ở dưới lầu, tràn đầy phong trần, đôi mắt đỏ ngầu, ngửa mặt nhìn hai người bọn họ!
Một vẻ mặt yêu thương, một nước mắt dàn dụa, thực sự là động lòng người!
"Tri Tri, anh chỉ rời đi một đêm, em liền không thể chờ đợi được tìm đến anh hai sao!"
Mạnh Thiệu Hiên bước từng bước lên lầu, mấy túi đồ cô thu xếp cho anh vào tối hôm qua, giờ đang bị anh tiện tay vứt trên mặt đất. Trên mặt anh nở nụ cười, sắc mặt lại trắng bệch, càng nổi bật vẻ phẳng lặng và tuyệt vọng dọa người trong đôi mắt anh.
"Thiệu Hiên, sáng sớm hôm nay anh mới trở về... anh cũng vừa về tới thôi!"
Mạnh Thiệu Đình thấy biểu tình của Thiệu Hiên không bình thường, theo bản năng ngăn Tĩnh Tri ở sau người, bình tĩnh mở miệng giải thích.
Anh thật không muốn làm cái gì, anh tôn trọng lựa chọn của cô, tôn trọng quyết định của cô. Nếu nói là anh sai, cũng chỉ là vì anh không muốn bỏ qua cơ hội lần này, bỏ qua cơ hội lần gặp mặt này với cô, là anh ích kỷ!
"Mạnh Thiệu Đình, anh nghĩ rằng tôi là người ngu? Anh nghĩ rằng tôi mù hai mươi năm, trái tim của tôi cũng mù rồi đúng không!" Mạnh Thiệu Hiên tiến lên một bước, nói xong lời cuối cùng, anh ta kích động giơ cánh tay lên --
"Đừng!" Tĩnh Tri cho là anh muốn ra tay đánh người, phản xạ có điều kiện đầy Mạnh Thiệu Đình đang che trước mặt cô sang một bên, cô có chút gấp gáp mở miệng, tiến lên một bước đè cánh tay Mạnh Thiệu Hiên xuống: "Thiệu Hiên, anh ấy nói thật, mấy ngày nay anh ấy đều ở nước ngoài, mới bay trở về vào lúc năm giờ sáng hôm nay... Em và anh ấy cũng không có làm gì, cũng tại Phi Đồng nháo muốn ở lại đây một đêm..."
Tĩnh Tri chỉ lo giải thích, không chú ý tới vẻ mặt của Mạnh Thiệu Hiên đã đại biến, đợi khi cô nói đến Phi Đồng, toàn thân anh ta đột nhiên kéo căng, đến hơi thở cũng nặng nề hơn. Mạnh Thiệu Đình cảm thấy không đúng, vừa muốn mở miệng, Mạnh Thiệu Hiên lại bỗng nhiên khoát tay, tát mạnh một cái lên mặt Tĩnh Tri...
Cái tát này tới rất đột ngột, Mạnh Thiệu Đình cũng kinh hãi sững sờ ngay tại chỗ, Tĩnh Tri càng không dám tin tưởng che mặt, mở to hai mắt nhìn Thiệu Hiên ở trước mặt. Sắc mặt anh ta đỏ bừng, hô hấp nặng nề, trên gương mặt đau đớn khó nhịn, trước mắt toát ra ngôi sao vàng, trong lỗ tai không ngừng nổ vang ong ong, cô nếm được được mùi vị tanh chát, là do khóe miệng bị rách đi...
Anh động thủ với cô, còn động thủ độc ác như vậy!
Nước mắt Tĩnh Tri đột nhiên tuôn ra, cô giống như ngã vào trong hầm băng, máu toàn thân đều đông cứng, nhưng lại không thể khóc thành tiếng. Cô đứng ở trước mặt của anh, chỉ hận mình không thể lập tức biến mất, hoàn toàn biến mất!
"Tri Tri..." Đáy mắt Mạnh Thiệu Hiên có chút mê man, anh vẫn giơ tay ở trước mặt của mình, giống như chính mình cũng không tin mình đã đánh cô. Sao anh lại ra tay đánh cô chứ? Anh coi cô như châu như bảo, anh yêu cô, quan tâm cô như vậy, anh hận không thể đưa tim mình cho cô, sao anh có thể ra tay đánh cô?
"Mạnh Thiệu Hiên! Chú - tên khốn kiếp này!"
Tay anh còn chưa chạm tới Tĩnh Tri, Mạnh Thiệu Đình đã vung một quyền ra, anh ta như điên rồi, lập tức bóp chặt cổ của anh, hai mắt đỏ đậm, cả người đều trở nên dữ tợn "Chú dám ra tay đánh cô ấy! Mạnh Thiệu Hiên, tôi không tranh với chú, tôi để cho cô ấy đi theo chú, ở cùng một chỗ với chú, không có nghĩa là tôi cho phép chú ra tay đánh cô ấy!"
"Nếu như không phải tại anh, sao tôi sẽ ra tay đánh Tri Tri ư?" Mạnh Thiệu Hiên bị anh bóp cổ, cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ lên, anh ta khó khăn mở miệng, liều mạng tách ngón tay của anh. Mạnh Thiệu Đình lại giận đến thấu xương, buông tay ra, lại đánh một quyền đến: "Tôi và cô ấy rất trong sạch, chúng tôi không làm gì hết! Mạnh Thiệu Hiên, nếu chú thật sự yêu cô ấy, vì sao không tin lời của cô ấy
chứ? Chú phải biết, cô ấy lựa chọn đi theo chú, thì sẽ không có dính líu gì với tôi nữa! Cô ấy là hạng người gì, chẳng lẽ chú còn không rõ ràng ư? Chú yêu cô ấy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chú còn không rõ ràng sao?"
"Tam thiếu! Năm giờ sáng hôm nay nhị thiếu gia mới xuống máy bay, là An Thành đi đón ngài ấy, vé máy bay còn đang ở trên người nhị thiếu, nếu anh không tin, để nhị thiếu đưa cho anh xem. Ngày hôm qua tôi đi thăm Phi Đồng, Phi Đồng náo loạn xin đến Tĩnh Viên chơi, tôi không lay chuyển được thằng bé nên dẫn nó qua đây. Lúc đầu chị Tĩnh Tri không đồng ý, muốn dẫn Phi Đồng đi, nhưng Phi Đồng không ngừng khóc nháo, lại thêm nhị thiếu không ở trong nước, cũng sớm chuyển ra Tĩnh Viên, chị Tĩnh Tri mới đồng ý để Phi Đồng ở lại một đêm! Mọi chuyện chị ấy đều suy nghĩ cho anh, sợ trong lòng anh không thoải mái, chị ấy luyến tiếc Tĩnh Viên như thế, muốn ở lại Tĩnh Viên, nhưng vì một câu nói của anh, chị ấy liền không nói gì thêm. Vì sợ anh không vui, chị ấy tình nguyện không cần Tĩnh Viên mà chị ấy coi như sinh mạng. Tam thiếu gia, chuyện gì chị Tĩnh Tri cũng suy nghĩ cho anh, anh lại bởi vì nhìn thấy chị ấy và nhị thiếu đứng chung một chỗ, liền hiểu lầm chị ấy làm chuyện có lỗi với anh! Thậm chí còn ra tay đánh chị ấy..."