Bình Bình lập tức che miệng, có chút bất an nhìn sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch của Tĩnh Tri: "Chị Tĩnh Tri..."
"Tô tiểu thư là ai vậy?" Một lúc lâu sau, Tĩnh Tri mới tìm được giọng nói của mình. Cô cho rằng lúc cô nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật giọng nói của cô run rẩy và suy yếu, đáy mắt một mảnh hoảng hốt, dần dần bốc lên hơi nước, dọa Bình Bình cuống quít cầm tay cô: "Chị Tĩnh Tri, Tô tiểu thư và nhị thiếu không có gì, nhị thiếu không thích cô ấy, trong lòng ngài ấy chỉ có chị, thực sự..."
Bình Bình nói lời không nên nói, cô nhìn thấy Tĩnh Tri cúi đầu rơi nước mắt tách tách xuống, trong lòng đau xót, nhịn không được cũng khóc theo: "Chị nói hai người đang làm cái gì vậy? Rõ ràng trong lòng ngài ấy có chị, chị cũng không bỏ ngài ấy xuống được, vì sao chị cứ muốn rời đi? Chị không biết nhị thiếu đáng thương bao nhiêu đâu, ngài ấy làm nhiều chuyện cho chị như vậy. Chị Tĩnh Tri, chị không cảm động sao? Tam thiếu gia trở lại, chị liền rời đi, vậy nhị thiếu gia thì sao? Nhị thiếu gia vì chị, vì thân thể của chị mà tim vỡ nát. Chị bị bệnh, ngài ấy ăn không ngon ngủ không yên, chị khỏi bệnh rồi, ngài ấy lại bị bệnh một trận, nhưng không cho tụi em nói cho chị biết, chị không thấy ngài ấy gầy thành cái dạng gì rồi sao! Nghe An Thành nói, chỉ cần trời mưa, chân của ngài ấy sẽ đau nhức, đau đến cả đêm đều không ngủ được, ngài ấy lại không chịu uống thuốc giảm đau, kết quả bị bệnh mất ngủ, không uống thuốc ngủ thì sẽ không ngủ được! Thuốc ngủ là cái gì, người uống quá nhiều sao có thể chịu đựng nổi! Nhưng ngài ấy lại không cho tụi em nói cho chị biết, vẫn luôn một mình gắng gượng chống đỡ. Chị và tam thiếu gia rời đi, An Thành đi hỏi ngài ấy vì sao không ngăn cản chị, chị biết ngài ấy nói cái gì không? Ngài ấy nói ngài ấy không muốn thấy chị khó xử, ngài ấy nói ngài ấy không có tư cách chia rẽ một nhà ba người của chị... Đến tột cùng là ai không có tư cách? Tam thiếu gia ở nước Mỹ tròn ba năm, nếu như không phải lão gia muốn anh ta trở về, anh ta sẽ có biện pháp trở về sao! Nếu như cả đời này lão gia không thả anh ta trở về, có phải anh ta cũng muốn chị chờ anh ta cả đời không? Rõ ràng chị và nhị thiếu đã hòa hảo, Phi Đồng cũng thích nhị thiếu, hiện tại anh ta chạy về, nói dẫn chị đi liền dẫn đi... Theo em, anh ta mới không có tư cách!"
"Bình Bình, đừng nói nữa... đừng nói nữa..." Tĩnh Tri bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Bình Bình, cô cố nén nước mắt dùng sức lắc đầu, "Bình Bình, em đừng nói
nữa... Đây là quyết định của chính chị, không trách người bên cạnh được. Chị có Phi Đồng, liền không có biện pháp sống cho chính mình... Từ nhỏ thằng bé đã không có cha, mỗi ngày nó đều ngóng trông cha trở về bên cạnh nó... Chị không có lựa chọn khác..."
"Chị Tĩnh Tri! Sao số mệnh của chị lại khổ như vậy..."
"Không, Bình Bình, chị không khổ, Thiệu Đình thật sự rất tốt với chị, xây lại Tĩnh Viên cho chị, toàn tâm toàn ý tốt với chị, chị đều nhớ kỹ. Chị không khổ chút nào, chị chỉ cần nhớ chuyện anh ấy làm cho chị, chị liền cảm thấy hạnh phúc... Chỉ là, chị không có cách nào ở bên cạnh anh ấy, chỉ hi vọng có người tốt với anh ấy, thật tình thật ý yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, thay chị ở lại bên cạnh anh ấy... Chị sẽ rất vui, cũng sẽ yên lòng..."
"Chị Tĩnh Tri, chị biết trừ chị ra, nhị thiếu sẽ không muốn ai cả..."
Tĩnh Tri cười lắc đầu, nước mắt rơi không ngừng: "Cô bé ngốc, chị rời đi... anh ấy sẽ muốn kết hôn thôi..."
Cô nói đến kết hôn, liền cảm thấy tim đau đớn không chịu nổi như là bị đao cắt. Nghĩ đến ngày đó ở quán cà phê, lúc anh nghe điện thoại, tự nhiên nói một câu kia "Là Tô Linh sao?"
Trong ngực cô đau xót một trận, khiến cô không nhịn được che miệng khóc lên. Nếu anh thật cùng một chỗ với người khác, cô nhất định... nhất định sẽ khó chịu đến chết!
"Chị Tĩnh Tri, nếu như chị và nhị thiếu ở cùng một chỗ thì thật tốt... thoạt nhìn hai người xứng đôi như vậy... Vì sao không thể ở cùng một chỗ chứ?" Trong lòng Bình Bình cũng rất khó chịu, mỗi lần cô nhìn thấy bộ dạng uể oải không phấn chấn của Mạnh Thiệu Đình liền khó chịu ở trong lòng. Chị Tĩnh Tri tốt và thiện lương như vậy, nhị thiếu lại toàn tâm toàn ý yêu chị ấy, trong lòng chị ấy cũng có nhị thiếu, sao cứ phải muốn tách ra chứ?
"Bình Bình, đừng nói nữa... Đều đã qua, hiện tại chị, hiện tại chị đã ở cùng một chỗ với Thiệu Hiên. Chị rất tốt... sau này, em đừng nhắc đến anh ấy trước mặt chị..."
"Chị Tĩnh Tri..."
"Chị mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Bình Bình, em cũng đi ngủ đi." Tĩnh Tri lau nước mắt, sắc mặt dần dần khôi phục bình tĩnh. Bình Bình nhìn bộ dáng Tĩnh Tri như vậy, bụng đầy lời muốn nói, nhưng vẫn cường ngạnh nuốt xuống. Cô xoay người ra khỏi phòng ngủ, lại đứng ở bên ngoài một hồi lâu, loáng thoáng liền nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc nhỏ bé vỡ vụn...
Cô cắn răng một cái, xoay người chạy xuống lầu cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của Mạnh Thiệu Đình...
Buổi sáng, Tĩnh Tri dậy rất sớm, muốn dẫn Phi Đồng đi ăn bữa sáng, còn muốn về nhà đi tắm, thay quần áo rồi dẫn thằng bé đi nhà trẻ. Không ngờ cô mới vừa rời giường ra cửa, liền nhìn thấy một người đang ngồi trong phòng khách dưới lầu.
Thoạt nhìn anh có bộ dáng phong trần mệt mỏi, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, vừa nghe được tiếng mở cửa của cô, lập tức đặt tách trà xuống đứng lên cười rực rỡ với cô: "Tĩnh Tĩnh, rời giường rồi sao?"
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trước mắt hoảng hốt một trận, giống như cô chưa bao giờ rời khỏi, mà anh cũng vẫn luôn ở bên cạnh cô...
Cô gật gật đầu lung tung, chân tay luống cuống đứng ở nơi đó, không biết nên nói cái gì cho phải, mắt cũng không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm đầu ngón chân mình, hình như toàn thân đều tê dại, không thể động đậy.
Mạnh Thiệu Đình thấy bộ dáng xấu hổ e lệ của cô, đáy lòng dần dần dâng lên mềm mại ngọt ngào giống như uống mật. Anh nâng bước lên lầu, đợi đi tới trước mặt cô liền đứng lại, muốn nói với cô vài lời, nhưng lại cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ đồng thời xông lên đầu, nhưng không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào mới tốt.
"Anh -- không phải anh không ở trong nước sao?" Cô cảm thấy quá xấu hổ, lấy hết dũng khí lên tiếng.
"Ngồi chuyến bay năm giờ sáng hôm nay, nghe nói em ở nơi này, anh liền muốn tới gặp mặt em một chút..."
"Vậy cả đêm anh không ngủ ư?" Cô ngẩng đầu, có chút lo lắng nhìn anh một cái, trong ánh mắt đều là tơ máu đỏ tươi, quả nhiên là gầy đi rất nhiều...