Editor: May
Tương Tư đỏ mắt: "Chị lại gạt người, chị mới sẽ không quay về..."
Tĩnh Tri chớp chớp mắt, kìm nén nước mắt trở lại: "Em có thể để Hà tiên sinh mang em đến tìm chị mà?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tương Tư hồng hồng, mắt to đảo qua đảo lại, kiêu ngạo nói: "Ai cần anh ta chứ!"
Tĩnh Tri bật cười, Thanh Thu cũng vui vẻ cười, ba người các cô ngồi ở trong phòng chờ, Thanh Thu ôm Phi Đồng không muốn buông ra.
"Chị, chị vẫn muốn đi sao?" Tuổi Tương Tư nhỏ nhất, hai má còn chưa mất đi vẻ ngây thơ, cô nâng cằm nhìn Tĩnh Tri, mắt mang theo luyến tiếc.
Tĩnh Tri ừ một tiếng, sờ sờ tóc Tương Tư: "Em và Hà tiên sinh tốt rồi, chị đang chờ tin tức tốt của các người..."
Tương Tư bĩu môi: "Ai muốn gả cho anh ta? Em còn muốn tiếp tục học, học vị pháp luật của em còn chưa có cầm được đâu."
Tĩnh Tri nhìn thần sắc phấn khởi tuổi trẻ của cô, trong lòng nhịn không được hâm mộ một trận. Cô sẽ không còn có biểu tình phấn khởi linh động như vậy nữa, tuổi còn trẻ thật tốt, tuổi còn trẻ có thể không kiêng nể giày vò, tóm lại còn có thể thất bại, không giống cô, động một tí chính là đau gân động cốt.
Lúc cô tiến vào kiểm tra an ninh, Bình Bình và Thanh Thu khóc đến không ngừng được, cô lại vẫn mỉm cười, chỉ là nhẹ nhàng phất tay, xoay người rời đi. Thẳng đến khi kéo va ly đi vào, thẳng đến lên cầu thang, thẳng đến khi ngồi ở chỗ ngồi của mình, cô ôm Phi Đồng, cô chôn mặt ở trên tã lót của Phi Đồng, cô im lặng khóc, lại không có nước mắt .
Cô trả nước măt lại cho Mạnh Thiệu Đình, xem như là bồi thường cho phần tình cảm kiên trì này của anh. Từ nay về sau, cô không có nước mắt .
******************
"Tôi nói đại thiếu gia, là ai lúc trước lời thề son sắt nói người phụ nữ kia là xương sườn mềm của nhị thiếu? Nhị thiếu thả cô ta đi, hiện tại lên máy bay đi nước Mỹ, một nhà ba người của người ta sắp đoàn tụ, nhị thiếu thu tâm nên vợ chồng tôn trọng nhau với Thẩm tiểu thư. Đại thiếu gia của tôi ơi, ngài còn có tâm tư chơi cờ? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ hả?"
Mạnh Thiệu Tiệm dựng thẳng ngón trỏ, hơi thở dài một tiếng. Ngón tay hắn kẹp một viên cờ đen óng ánh, trán nhíu chặt, ánh sáng nơi đáy mắt không ngừng u ám, trầm ngâm hồi lâu, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Lo lắng giữa lông mày lập tức quét sạch, chỉ thấy quân cờ đen vừa rơi xuống trên bàn cờ, thế trận đột nhiên biến đổi. Cờ đen nối thành một hàng, giống như hắc long xoay vòng trực tiếp đâm vào tim đối thủ, thắng bại đã định!
"Gấp cái gì, nhìn thấy quân cờ tôi vừa đặt xuống không?"
Người nọ không ra tiếng, sắc mặt tái xanh, trong lòng thầm hận chính mình sai lầm với chủ tử rồi!
Mạnh Thiệu Tiệm thấy bộ dáng anh ta như vậy, ngược lại cười ha ha, chỉ vào quân cờ nói: "Anh xem, vừa rồi tôi chưa đặt quân cờ này xuống, có phải anh cũng cho là tôi thua không?"
Người nọ liếc mắt nhìn, lạnh mặt gật đầu.
"Quân cờ quan trọng còn chưa đặt xuống, là lợi thế quan trọng nhất còn chưa có sử dụng, vậy mà anh liền cho rằng chúng ta thất bại thảm hại sao?"
Hoàn toàn không nhìn ra vẻ lo lắng trên mặt Mạnh Thiệu Tiệm, ngược lại đáy mắt là vẻ sói đói đánh hơi được thức ăn nên lóe ra ánh sáng.
"Đại thiếu? Chẳng lẽ ngài còn có đòn sát thủ gì sao?"
Mạnh Thiệu Tiệm cười, bốp một tiếng mở một hộp tinh xảo ra. Ở trong đó đặt ngay ngắn một điếu xì gà Cuba, khói rất mạnh, anh cầm lên, đốt điếu thuốc, có hơi sặc, nhưng mùi vị rất tuyệt!
Vòng khói lượn lờ ở trong không khí, con ngươi đẹp của anh chậm rãi tràn ra ý cười: "Cũng không biết cô nhóc kia ở nước Mỹ thế nào rồi..."
"Cô nhóc nào?" Người nọ nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết là ai.
Mạnh Thiệu Tiệm dặt tắt khói, đứng lên. Hắn tiện tay cầm áo khoác đi ra ngoài, giọng nói thờ ơ ; "Tuyết rơi thật đúng là lớn, cũng không biết ánh mặt trời ở California như thế nào? Mấy ngày nữa tôi nên bớt thời giờ đi xem, thuận tiện thăm cha một chút, còn có lão tam."
**********************
Tĩnh Tri siết chặt tờ giấy viết địa chỉ trong tay, cô mất chút sức lực mới lấy va ly ra được. Trước tìm khách sạn ở gần sân bay, kéo va ly vào. Sau đó muốn khách sạn gọi taxi giúp cô, liền chạy thẳng tới chỗ của Thiệu Hiên.
Theo địa chỉ Mạnh Thiệu Đình cho cô, Thiệu Hiên là ở biệt thự bên bờ biển, mà ông Mạnh cũng ở đó. Cô ngồi trên xe nhíu mi, nếu như cô trực tiếp đến tìm, có thể đến cửa lớn cũng đừng nghĩ vào được liền bị người đuổi đi, Mạnh Chấn Tông sẽ tuyệt đối không cho phép cô gặp Thiệu Hiên!
Thiệu Hiên không có điện thoại, cô không thể liên lạc với anh, vậy thì cô chỉ có một con đường. Thử thời vận, xem xem có thể nhìn thấy Thiệu Hiên ở bên ngoài biệt thự hay không? Anh có thể sẽ đi ra tản bộ, dù sao khí hậu California rất
ấm, ánh mặt trời nổi tiếng rất tốt. Tĩnh Tri vừa đến khách sạn, liền thay áo sơ mi và quần dài.
Cô thanh toán tiền xe, đứng ở trên con đường của một thành phố xa lạ. Nơi này rất nhiều biệt thự, cô nhìn đến hoa mắt, lại cảm thấy trong lòng dần dần xông lên thỏa mãn và kiên định. Cũng may cô đến gần anh từng một bước, chỉ cần tiếp tục kiên trì chờ đợi.
Cô không có quá nhiều thời gian lãng phí ở chỗ này, bởi vì Phi Đồng vẫn còn đang ở trong khách sạn. Bất quá nó rất tham ngủ, luôn luôn muốn ngủ hết buổi chiều, Tĩnh Tri nhìn thời gian, cô còn có ba giờ, có thể ở chỗ này chờ Thiệu Hiên.
Biệt thự cách biển rất gần, mà trên bờ biển gần như không có người, ánh mặt trời rất ấm, thậm chí có chút chói mắt. Tĩnh Tri đứng một hồi liền cảm thấy toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi, cô đi tới nơi gần bờ biển, nhưng không ngờ đã có người rất khách khí ngăn cản cô, dùng tiếng Anh lễ phép nói cho cô biết, bãi biển này là của tư nhân, nếu như cô là bạn bè của chủ nhân bãi biển thì mới có thể đi qua.
Tĩnh Tri sửng sốt một chút, mới dùng tiếng Anh trả lời đối phương. Cô chỉ là một du khách đến từ Trung Quốc, người nọ rất xin lỗi nhún nhún vai với cô. Thấy tâm tình cô xuống thấp, lại chỉ cho cô một vịnh nhỏ cực kỳ xa, nói cô có thể đi nơi đó hóng gió một chút, hưởng thụ tắm nắng, Tĩnh Tri sợ run một hồi, nếu như cô đi qua bên kia, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ lắc đầu nói cảm ơn rồi rời đi.
Khí trời rất nóng, cô đứng ở trên đường xi măng, chỉ cảm giác mình như trứng tôm đặt ở trong chảo dầu. Áo sơ mi của cô ướt đẫm, thế nhưng gió biển thổi qua, dần dần lại hong khô, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, liền bị thổi mạnh khiến cho phía sau lưng của cô trở nên có chút thô ráp. Tóc dài đến tai, lúc này hoàn toàn ướt sũng dán ở trên cổ và mặt.
Cô có thể tìm một bóng cây để đứng phía dưới đó, thế nhưng đi tới liền phát hiện tầm mắt cực kỳ không tốt. Đi thông đến bãi biển chỉ có một con đường này, mà cô đến đường cái cũng không thể tới gần, chỉ có thể đứng chờ ở trên đường này.
Mặt trời đã ngã về tây, hoàng hôn California cực kỳ xinh đẹp, khô nóng rút đi, đáy lòng của Tĩnh Tri lại bắt đầu dần dần nảy sinh buồn bực.
Trong lòng cô biết ngăn cách giữa cô và Thiệu Hiên còn có rất nhiều rất nhiều, cô cũng biết muốn gặp được anh, ở cùng một chỗ với anh là khó như lên trời. Thế nhưng không thử một lần, ai sẽ biết chờ đợi mình phía trước là cái gì?