Editor: May
Tĩnh Tri nâng mi mắt lên, hình như có một chút không hiểu: "Cho tôi? Tôi không cần."
Cô không cần, chờ cô và Thiệu Hiên ở cùng một chỗ, hai người sẽ tự làm việc kiếm tiền nuôi gia đình. Tiền của anh ta, cô không muốn một phân.
"Nhị thiếu nói, đây là một khoản tiền bà lớn đưa cho cô vào mấy tháng trước, tiểu thiếu gia sinh ra, coi như làm là ông bà cho cháu trai..."
Tĩnh Tri bỗng nhiên cười lạnh, cô giương cằm lên, quật cường mở miệng: "Phi Đồng không có ông bà, nó chỉ có cha mẹ. À không, bà của nó đã qua đời."
An Thành không giỏi nói chuyện, thấy cô không nhận, mồ hôi đều toát ra, "Phó tiểu thư, cô nhận lấy đi, nếu không nhị thiếu sẽ lại mắng tôi."
"An Thành, anh chuyển lời cho anh ta, tôi sẽ không nhận. Bắt đầu từ giờ phút này, ân oán giữa tôi và anh ta hoàn toàn tiêu tan, tôi sẽ không trở về nữa. Cả đời này, tôi và anh ta sống không vui vẻ, cắt đứt oán hận, một mình tôi rời đi, đến chết không gặp."
Tĩnh Tri nhớ tới tiểu thuyết cổ đại từng đọc lúc trước, Bạch Phi Phi nói câu đó với Thẩm Lãng, lúc này lại bị cô buột miệng nói ra.
Thời gian như là nhẹ nhàng trôi, đột nhiên nhẹ buông tay, cả đời này đã trôi qua rồi.
An Thành thấy sắc mặt trắng như tuyết của cô, mà đôi mắt lại đen nhánh trong suốt, sạch sẽ bức người. Đáy lòng anh than thở một tiếng, thu thẻ về, lại lấy ra một phong thư lớn, "Thủ tục xuất ngoại của cô đã chuẩn bị xong, cô có thể ở nước Mỹ nghỉ ngơi hai tuần lễ. Hai tuần lễ sau đến kỳ hạn vi sa, cô và tam thiếu gia có thể lựa chọn ở lại nước Mỹ hoặc là rời đi."
Tĩnh Tri đột nhiên cảm giác được yết hầu nghẹn lại khó chịu, cô giấu bàn tay đã bóp chặt đau đớn ở trong tay áo, cô biết người đàn ông kiêu ngạo tự phụ như anh ta chịu làm đến một bước này, xác thực là rất khó. Nếu cô muốn nói mình không có một tia động lòng thực sự quá khác người, mặc dù hết thảy sai lầm do anh tạo nên, nhưng cô vẫn muốn chân thành nói một tiếng cám ơn với anh.
"Giúp tôi chuyển lời cho anh ta, nói tôi rất cảm tạ." Giọng nói của cô có chút khàn, cô đưa tay tiếp nhận phong thư, giống như phong thư anh đưa cho cô vào sáu năm trước, chặt đứt lòng đầy tơ tình của cô với anh, từ đó cách xa chân trời, sửa đổi vận mệnh của anh. Sau sáu năm, lại là anh để cô tự do, cho cô cuộc sống mới, thành toàn tâm nguyện của cô.
Đây là số mệnh.
An Thành nói không ra lời, Bình Bình vừa mới đi ra, Tĩnh Tri muốn Bình Bình dẫn anh xuống lầu, đóng kỹ cửa.
Cô đứng lên, đi tới trước bàn trang điểm, đặt phong thư xuống. Trong lòng dao động liên tục, vẫn kéo ngăn tủ dưới cùng của bàn trang điểm ra. Cô nâng hộp gỗ thô ráp nho nhỏ lên, mở ra, nhìn thấy cây lược gỗ đào nằm yên tĩnh ở bên trong. Cô lấy lược ra, xoay nửa người, giơ lược về phía ánh sáng xuyên qua cửa sổ.
Không có ánh sáng mặt trời, nhưng ánh mặt trời phản xạ từ tuyết kia lại chói mắt như vậy. Hốc mắt cô ê ẩm một trận, dần dần chảy nước mắt xuống.
Trên cây lược gỗ đào tinh xảo kia, nơi tay cầm khắc hai hàng chữ nhỏ xiêu vẹo. Nếu cô giống như lúc trước, nhìn cũng không nhìn liền ném lược ở một bên, nếu hôm nay cô không tâm huyết dâng trào lấy lược ra, nếu cô không tỉ mỉ đi nhìn mỗi một chỗ trên cây lược kia, nếu cô cứ quên lãng đồ anh tặng cho cô, cứ như vậy cô độc rời đi, có lẽ cả đời cô đều không nhìn thấy, không nhìn thấy đích thân anh vì cô mà khắc chữ lên cây lược gỗ.
Giống như là lúc chưa ly hôn, sinh nhật của anh, cô mua cho anh áo lông cừu, cô tỉ mỉ thêu lên trên đó tên của hai người bọn họ. Giống như là một đêm trước khi
anh đi công tác kia, cô viết xuống trên mặt tuyết một hàng chữ lớn. Mà nay, anh lặng lẽ học theo cô, dùng phương thức như thế nói cho cô biết, anh thật sự động lòng với cô.
Một chải đến đuôi, hai chải đến răng long đầu bạc.
Mạnh Thiệu Đình muốn luôn ở chung với Phó Tĩnh Tri.
Cô cứ ngây người như vậy, hai hàng nét chữ kia rất khó coi, thật sự khó coi, nhưng cô thật sự nghiêm túc nhìn một lần lại một lần. Cô cất lược xong, đóng ngăn kéo lại một lần nữa. Cô muốn đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên cô ngã ngồi trên ghế. Cô cứ ngốc lăng nhìn chính mình trong gương ở trên bàn trang điểm, không ngừng rơi lệ. Cả đời này trải qua tất cả khổ sở, nhưng là lần thứ hai cô rơi lệ mãnh liệt như vậy. Cô nhớ lại Tĩnh Viên của cha, cô nhớ lại ngày Tĩnh Viên hóa thành đất bằng, cô chỉ cảm thấy lúc này cô bi thương giống như ngày đó, cô rất muốn hung hăng khóc một trận.
Cô chậm rãi nằm lên bàn trang điểm, vai dần dần bắt đầu rung động, cuối cùng không nhịn được nữa, khóc rống thất thanh.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi bay lả tả, mọi âm thanh trở nên yên tĩnh.
Màu trắng này che lại tất cả dơ bẩn trên thế giới, làm cho hôm nay thoạt nhìn sạch sẽ giống như thiếu nữ.
Tĩnh Tri khóc thật lâu, cô chỉ cảm giác nước mắt cả đời này của mình cuối cùng đã chảy hết.
Cô thật sự chuẩn bị tha thứ cho anh, thế nhưng cũng thật quyết định cứ rời đi như vậy. Đúng, rời đi, vĩnh viễn rời đi.
Tình thâm, từ trước đến nay đều không thọ.
*****************************
Đón xe xuất phát từ biệt thự phía tây, trên đường đi đến sân bay có thể xa xa nhìn thấy nhà cũ của nhà họ Mạnh. Đã đi thăm mộ cha mẹ, cáo biệt, nhờ An Thành đến tiết thanh minh không quên thay mặt cô tới thăm cha mẹ một chút.
Tiếc nuối duy nhất, cô không có cách nào nhìn Tĩnh Viên lần nữa, cho dù là đã hoàn toàn thay đổi, biến thành khách sạn hoặc là biệt thự, hoặc là sân gôn Tĩnh Viên, cô cũng không thể nhìn thấy.
Tĩnh Tri ngồi ở trong xe, ôm thật chặt Phi Đồng của cô. Tiểu gia hỏa kia vẫn ngây ngốc ngủ, chảy nước miếng ở trước ngực của cô, Bình Bình thu dọn cho cô một đống lớn đồ gì đó, nhưng cô cũng không có mang. Hành lý của cô rất đơn giản, chỉ có một cái va ly và một túi xách.
Trong túi xách có một hộp gỗ, trong hộp gỗ đựng lược anh tặng. Sau khi cô xuống lầu, lại quay lại mang theo nó.
Cô cũng không biết vì sao mang theo nó, chỉ là bước chân không chịu khống chế quay trở lại. Một phút đi ra biệt thự, Tĩnh Tri nhịn không được quay đầu lại, biệt thự dần dần nhỏ đi, dần dần không nhìn thấy nữa. Cô nhắm mắt, ở trong lòng yên lặng nói với anh. Mạnh Thiệu Đình, tôi không hề hận anh, tôi sẽ thử tha thứ cho anh.
Anh hãy đối xử tốt với Mạn Quân, anh đáng giá được cô ấy yêu sâu sắc, giống như tôi mặc dù không tốt, nhưng Thiệu Hiên cũng đã yêu thương tôi sâu sắc, cô ấy sẽ yêu thương anh sâu sắc, mãi mãi yêu anh.
Ở trên đời này, luôn có một người vô điều kiện yêu một người khác. Thiệu Đình, tôi học được quý trọng, anh cũng phải từ từ học được, học được quý trọng hạnh phúc bên cạnh anh.
Lúc đến sân bay, Thanh Thu và Tương Tư đã ở đó, Tĩnh Tri ôm Phi Đồng, Bình Bình kéo va ly của cô. Cô vừa đi vào phòng chờ, Thanh Thu liền chạy mấy bước tới, ôm lấy cô, trong giọng nói mang theo khóc nức nở: "Tôi luyến tiếc cô, luyến tiếc bánh bao nhỏ. Tĩnh Tri... cô đừng đi , tôi luyến tiếc các người..."
Tĩnh Tri nhịn không được cũng rơi lệ, "Thanh Thu, cô đừng như vậy, chúng ta còn có thể gặp lại ..."