Tới bãi biển, mọi người đang chuẩn bị say sưa nhảy múa.
Bãi cát trải dài, dọc theo bờ biển là những khinh khí cầu như những quả bóng bay nhiều màu sắc rực rỡ, thật dễ thương, và tăng thêm vài phần thú vị.
Đồ ăn thức uống được mang lên bàn tròn, một DJ vặn to âm nhạc, nhẹ nhõm vui tươi ở ngoài, lại còn có một cảm giác sung sướng.
Chiếc xích đu dưới tán cây to, Vân Tiểu Tiểu đang hữu khí vô lực nằm trên ghế, cũng không biết cô dùng biện pháp gì,khiến cho Thiệu Hành ngoan ngoãn canh giữ một bên, hỏi han ân cần, hai người dường như ở chung rất hòa hợp.
Hạ Hải Dụ nhíu nhíu lông mày, ông trời ơi, hiệu suất cũng cao quá đi. Tiểu Tiểu quả thật là lợi hại! thật không có nhìn ra.
A! Hình như là đã nhìn ra cô nhìn chăm chú, Tiểu Tiểu lén bí mật đưa ra một dấu tay- V.
Hạ Hải Dụ thiếu chút nữa bật cười, xem ra Thiệu Hành bị bắt rồi.
Cố nín cười, ánh mắt hướng bên cạnh nhìn một cái, cô chợt phát hiện nhiều người đung đưa theo điệu nhạc, trong tay cầm chút thức ăn và bia, đứng trên bờ biển cùng bạn bè tán gẫu, những người khác xuống biển để bơi.
A…. thật thoải mái.
Được rồi, cô cũng đi gia nhập.
Kéo kéo y phục của mình, đang định cởi áo khoác, một bóng đen chợt đứng bên cạnh, Đường Húc Nghiêu bá đạo không báo trước xuất hiện.
“không cho cởi”. Anh bá đạo ra lệnh.
Hạ Hải Dụ liếc mắt, thật nhỏ mọn.
Mặc dù đây là lần đầu tiên cô tới bãi biển này, cũng có chút băn khoăn, nhưng tất cả mọi người đều không ngại ngùng, cô liền không cảm thấy xấu hổ nữa. Hơn nữa, cô mặc một bộ đồ tắm rất bảo thủ, cũng đâu phải bikini.
Đường Húc Nghiêu hạ thấp giọng, “Đi theo anh, anh đã chuẩn bị một không gian riêng, đến nơi đó muốn bơi thế nào thì bơi”.
“Cái gì nữa, mọi người cùng nhau ra ngoài chơi, càng nhiều người mới vui”.
“Có đi theo hay không? Không nghe lời, anh hôn em đó.”
Anh bá đạo uy hiếp.
Lại là chiêu này.
Hạ Hải Dụ xấu hổ, hừ lạnh một tiếng, theo anh đi.
Đường Húc Nghiêu đã sớm chuẩn bị xong một gian hai phòng, ước chừng có trên trăm bình, bên trong phòng hai mặt cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh cùng biển rộng, màu xanh thẳm nổi lên như bông trắng, mặt biển lấp lánh ánh sáng.
Hạ Hải Dụ vốn không thoải mái, nhưng vừa vào gian phòng này liền oa lên một tiếng, ngay cả dép cũng không kịp đeo, bàn chân trắng hồng chạy trên sàn nhà, nhìn toàn cảnh biển rộng.
Chạy đến một nửa, đột nhiên cảm thẩy có gì đó không đúng, dừng lại, mạnh mẽ hút chút không khí, nhìn dưới bàn chân sàn nhà thủy tinh, nước biển màu lam dưới chân phát ra những tầng ánh sáng quyến rũ, những đàn cá nhỏ xuyên qua san hô ngũ quang thập sắc, hợp thành một tấm thảm dập dìu.
Cô ngừng thở, ngồi xổm xuống, bàn tay nhỏ vuốt ve thủy tinh trên sàn nhà, không thể tin được vẻ đẹp kì diệu trước mắt.
“Thích không?” Đường Húc Nghiêu nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cô, không nhịn được nhếch mép lên.
“Có thể hay không té xuống?” Mặc dù vô cùng thích nhưng Hạ Hải Dụ cũng không nhịn được có chút lo lắng.
Anh cười to, đi tới bên người cô, cánh tay dài duỗi một cái, đem cả người cô ôm trong ngực,” Nếu có té xuống, anh cũng ôm lấy em.”
Hạ Hải Dụ hai gò má phiếm hồng, hừ một tiếng từ khuỷu tay của anh né ra, đi lên ban công tinh xảo.
Cô chạy ra, dang hai cánh tay, hứng lấy những cơn gió từ biển thổi vào mát rượi.
Thật thoải mái a.
Cô thích biển, bởi vì trong tên cô có chữ biển, hơn nửa còn thích cá. Giờ phút này, dưới chân cô cũng có đây!
Nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngửa lên, khóe miệng nhếch lên đầy khả ái.
Sau lưng, một đôi tay ấm áp lặng lẽ duỗi tới, ôm eo cô.
“Đường Húc Nghiêu, anh làm cái gì vậy hả?” Ánh mắt của cô mở ra hết mức, không ngừng chất vấn.
“Anh muốn làm gì đều có thể làm sao?” Anh đem môi nhẹ nhàng dính lấy tai cô, cố ý trêu chọc.
“…” Hạ Hải Dụ há miệng,không trả lời.
Không phải là cô vô lực phản bác, mà là không thể phản bác, bởi vì cô đã thông qua kinh nghiệm hàng ngày, càng cùng anh tranh cãi, anh càng được voi đòi tiên, đến cuối cùng người chịu thua thiệt lại là cô. Cho nên, biện pháp tốt nhất chính là không để ý tới anh.
Nói lầm bầm, một người đơn độc, anh cũng hát không được.
Gió biển từ từ thổi, phía trước có tiếng sóng biển, cô giống như đang ở trên biển phiêu lãng, khinh phiêu phiêu, mềm nhũn.
Thật thỏa mãn.
A… nhưng là thế nào vẫn cảm thấy ít đi chút gì….giống như… có chút đói.
Nhưng là không đúng nha, cô vừa mới ăn không ít… thế nào vẫn cảm thấy muốn ăn… tựa như…
Kìm lòng không nổi, liếm hạ đôi môi.
Đương Húc Nghiêu mắt dài nhíu lại, xấu xa dụ dỗ, “Đói bụng sao?”
Cô lắc đầu, “Không phải là đói, chính là muốn ăn thôi.”
“Ừ… anh cũng có cảm giác đó.”Khóe miệng anh nhếch lên, vẻ mặt bày ra mấy phần trẻ con, bàn tay tà ác vuốt ve cái eo nhỏ nhắn.
Hạ Hải Dụ mở mắt, chống lại ánh mắt “đói bụng “của anh.
Đã sớm có tâm, khóe miệng nhếch lên tà ác, đem cô vây ở trong ngực, “Chúng ta cùng nhau ăn hết đối phương đi”.
“Đồ lưu manh, anh nói nhăng cuội gì thế hả?”
“Anh không nói bậy, đói bụng thì phải ăn, đây là bản năng, chúng ta cũng không cần phải chống lại qui luật tự nhiên”
“A… buông em ra” Hạ Hải Dụ cả người bị ôm lấy, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Không thả.” Anh đem cô ôm lấy thật chặt, sải bước đi về phòng ngủ.
“Đường Húc Nghiêu, anh thật ngang ngược”. Bàn tay hướng lồng ngực của anh mà đập thật mạnh, sau đó cô “ai ui” một tiếng, oán trách,” Ghét, bắp thịt anh sao lại cứng như thế hả.”
“Bảo bối, trên người còn một chỗ còn cứng hơn đó”. Anh tà ác, nháy mắt.
“…” Hạ Hải Dụ ngơ ngẩn, mắc cỡ không nói được lời nào.
Rầm.
Cửa phòng bị anh đá mở toang ra.