Chủ nhật, thời tiết thật đẹp, một chiếc xe buýt chở một đống đàn ông và phụ nữ ra bãi biển.
Hạ Hải Dụ không tình nguyện, nhưng Vân Tiểu Tiểu cầu khẩn, nũng nịu kéo Hải Dụ lên xe.
“Hải Dụ, ngồi đây.” Vân tiểu tiểu dành được 2 ghế sát cửa sổ, hai người sóng vai ngồi xuống.
Vân Tiểu Tiểu tâm tình hưng phấn, cười toe toét, nhìn ngắm khắp mọi nơi, đưa mắt nhìn hàng ghế cuối cùng, mắt đột nhiên nhìn thẳng.
Thấp giọng nói, thì thầm,” Hải Dụ, mình muốn thay đổi chỗ ngồi”.
Hạ Hải Dụ khóe miệng vừa kéo, nhìn nét mặt của cô cũng biết không có chuyện gì tốt.
Theo tầm mắt của Vân Tiểu Tiểu, liếc trộm qua, chỉ thấy Thiệu Hành ngồi chỗ đó, và dĩ nhiên bên cạnh anh ta là Đường Húc Nghiêu.
Thật kì quái, phía trước còn chỗ trống, tại sao hai người kia nhất định phải ngồi ở cái chỗ xóc nhất.
“Tiểu Tiểu, ngồi phía sau sẽ không thoải mái, cậu nên ngồi chỗ này đi”
“Không thoải mái, như vậy có thể nhân cơ hội tựa vào vai Thiệu Hành,… Thật là lãng mạn.”
Vân Tiểu Tiểu vẻ mặt si mê tưởng tượng.
Hạ Hải Dụ liếc mắt,”Vân Tiểu Tiểu, nước miếng của cậu chảy xuống rồi kìa.”
“Nào có? Người ta chẳng qua là tưởng tưởng một chút thôi mà”.
Vân Tiểu Tiểu hết sức ngụy biện, ánh mắt chuyển động, thông minh mà quay lại giễu cợt bạn tốt, “Hải Dụ, mình như vậy cũng vì cậu nha, mình cùng Thiệu Hành ngồi cùng một chỗ, vậy cậu liền cùng Đường Húc Nghiêu ngồi cùng nhau. Mình là vì hai người tạo cơ hội nha.”
“Bớt nhiều chuyện đi. Mình mới không muốn cùng anh ta ngồi chung”. Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại có chút khẩn trương.
Vân Tiểu Tiểu có tặc tâm nhưng lại không có tặc đảm, trên xe có một đống người soi mói nên không dám trực tiếp tới đổi vị trí, cho nên chỉ có thể từ từ chờ cơ hội.
Xe đi tiếp một đoạn hành trình, Hạ Hải Dụ chợt nghe bên cạnh “Ôi” một tiếng, Vân Tiểu Tiểu buồn buồn kêu lên,” Tôi say xe…”
Hạ Hải Dụ sợ hết hồn, “Tiểu Tiểu, cậu không thoải mái à.”
“….” Vân Tiểu Tiểu nghiêng đầu, len lén trừng mắt nhìn cô.
A?
Giả bộ?
Hạ Hải Dụ nói không ra lời, làm sao bây giờ, cô nên làm thế nào bây giờ.
“A……tôi thật khó chịu… muốn té xỉu….” Vân Tiểu Tiểu giả vờ, thống khổ rên rỉ, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn khiến người xung quanh đều có thể nghe được.
Hạ Hải Dụ có chút mờ mịt, cho tới khi bàn tay bị Vân Tiểu Tiểu bấm một cái.
Hải Dụ ngu ngốc, mau đỡ người ta ra phía sau.
Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, bắt đầu phụng bồi cô diễn trò, “Cái đó…. Tiểu Tiểu, hàng cuối có chỗ trống, cậu qua đó nằm một chút, có được hay không?”
“Không, không cần phiền phức như vậy.” Tiểu Tiểu giả bộ rất căng thẳng.
“Tiểu Tiểu, hay là đi đi, nằm một chút liền cảm thấy thoải mái, nha.”
“Vậy cũng được….”hữu khí vô lực mà đáp lại.
Hạ Hải Dụ nhất thời cảm thấy bái phục ở trong lòng, Tiểu Tiểu, cậu mà đi Hollywood, tuyệt đối có thể cầm chắc giải Oscar.
Lúc này, ngồi ở phía sau cùng Đường Húc Nghiêu đã đứng lên, giúp đỡ Hải Dụ đem bệnh nhân thành một bãi đỡ qua, cũng an trí cô nằm xuống.
Vốn là đủ năm người ngồi một hàng, Vân Tiểu nằm xuống chỉ còn lại vị trí, Đường Húc Nghiêu cùng Thiệu Hành liếc nhìn nhau, hai người đều không nói gì cùng trở về vị trí ngồi.
Đường Húc Nghiêu khóe miệng hơi nâng lên, vạn năng đặc biệt quả nhiên không giống người thường, liếc một cái là có thể hiểu hết mọi chuyện.
Cứ như vậy, Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ ngồi cùng nhau.
Anh ngồi xuống một bên sát cô, Hạ Hải Dụ trong lòng cố gắng kiềm chế, không khỏi đỏ mặt tim đập nhanh.
Chung quanh các cô giáo đứng đầu là mĩ nhân Lâm Phương, ánh mắt ghen tị hâm mộ vèo vèo bắn tới đây, thật là khủng khiếp.
Lấy điện thoại di động ra, cô gửi tin nhắn cho anh,”Cảnh cáo anh, không được nói chuyện với em, tránh cho bị người khác hiểu lầm.”
Đường húc nghiêu bóp bóp cổ tay, anh lại là “Người tình bí mật” của cô.
Trên mặt có chút bất mãn.
Hạ Hải Dụ trợn mắt nhìn, lại gửi thêm một tin nhắn,”Không phục sao? Đưng quên, chuyện trước đây em chưa có tha thứ cho anh. Hôm nay còn xem biểu hiện của anh như thế nào.”
Biểu hiện?
Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, chậm rãi mỉm cười, tốt, anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.
Không biết tại sao, Hạ Hải Dụ chợt run lên,cảm giác giống như mình bị tính toán.
Tài xế mở tivi,Hạ Hải Dụ mang tầm mắt dời đi, mặc dù cô không thích xem phim mĩ, nhưng tốt hơn so với việc đối mặt với Đường Húc Nghiêu, vô tình, từ từ đi vào cốt truyện.
Mặc dù cốt truyện rất phổ biến, chính ý tưởng, nhưng nam diễn viên này rất đẹp trai, siêu đẹp trai.
Kìm lòng không nổi, ánh mắt liền trợn tròn, không chớp mắt.
“….” Rất đẹp trai a, siêu cấp đẹp trai.
Cặp mắt sáng rực.
Đường Húc Nghiêu hồ nghi nhìn cô một chút, tại sao vậy, nhìn giống như muốn chảy nước miếng.
Ngẩng đầu nhìn màn hình, chỉ thấy nam chính đang cởi quần áo, chuẩn bị xuống nước bơi lội.
Đáng chết.
Không cho phép cô xem!
Muốn xem cũng chỉ có thể nhìn anh.
Bất ngờ ra tay, anh đưa tay ôm hông của cô.
Hả?
Hạ Hải Dụ thân thể run lên bần bật, quay đầu chống lại ánh mắt khiêu khích của anh, nhưng lại không dám lộ ra.
Lấy điện thoại ra tiếp tục nhắn tin,” Anh làm gì vậy hả?”
Đường Húc Nghiêu híp mắt trả lời, “Không cho phép nhìn người đàn ông khác.”
Cô trừng mắt nhìn,”Em không có a,em đang xem ti vi mà”,
“Ti vi cũng không cho nhìn, trừ người đàn ông là anh, đều không cho phép nhìn,” Đường Húc Nghiêu bắt đầu giống như một đứa trẻ vô lí quấy phá.
Hạ Hải Dụ đen mặt, ném qua hai chữ,” Ngây thơ.”
Chốc lát, Đường Húc Nghiêu không có trả lời tin nhắn.
Hạ Hải Dụ tưởng anh thôi, cũng không nghĩ tới một lúc, anh lại gửi tới một tin nhắn, lúc này còn là tin nhắn đa phương tiện, còn gửi kèm một đoạn âm thanh, vô cùng phong phú, “Anh ghen”.
Hạ Hải Dụ đang cầm chiếc điện thoại di động kinh ngạc, không nghĩ tới anh sẽ dễ dàng trực tiếp thừa nhận mình ghen.
Anh không phải từ trước đến nay đều rất kiêu ngạo không coi ai ra gì, làm sao có thể cúi đầu thừa nhận mình ghen?
Anh thực sự yêu cô sao?
Trái tim có chút vui vẻ, nhưng nín cười làm bộ không quan tâm.
Ôi, cô cảm thấy anh như vậy quả thật rất đáng yêu.