Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 969



Người đàn bà này nhìn khoe khoang ngang ngược, vừa mới vào đã mắng chửi cô ta một trận, còn nói cô ta không biết xấu hổ, cô ta muốn cầu Uất Trì Thần, nhưng Uất Trì Thần lại không để tâm đến cô ta.

Vậy cô ta há chẳng phải là…

Ngay lúc này, Uất Trì Thần lại đột nhiên nhìn Vu Ba ở hướng cửa ra, vội vàng nói: “Vu Ba, nhanh, bảo người giúp việc dọn dẹp một căn phòng, giữ con bé ở lại sau đó…”

Vu Ba đang chuẩn bị gật đầu, liền nghe thấy Tống An đột nhiên lớn tiếng nói một câu: “Không cần đâu.”

Bà ta trừng mặt với Uất Kim một cái, sau đó thu lại ánh mắt lạnh lùng nói: “Tôi không phải đến đây để ở lại đâu, tôi cũng không dám ở lại đây, hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn xem thử ông rốt cuộc tại vì sao lại hồ đồ đến như bước đường này, nói xong tôi sẽ đi.”

Đoan Mộc Tuyết cảm giác như sau lưng ớn lạnh.

Quả nhiên, mục đích của Tống An chính là nhầm vào cô ta.

“Có biết những lời vừa rồi tôi nói có ý gì không hả? Một đứa con gái luôn tính toán làm cách nào để đào tường người khác là không phải thứ gì tốt đẹp, độ kỵ người khác chỉ khiến bản thân mình xấu đi thôi cô đã nghe qua câu này chưa?”

Nghe thế, Đoan Mộc Tuyết ý thức được liền đưa tay lên đỡ trán của mình. Tống An lại nói: “Đây không, lời nói thật sự là ứng nghiệm rồi, cô lại bị thương đến vậy/” Bà ta chế cười, sau đó ý trong lời nói có chút uy hiếp: “Chỉ có điều bây giờ bị vạch trần chân tướng rồi, nếu như sau này còn có lòng dạ gì xấu xa, thì sẽ không chỉ có như vậy thôi đâu.”

Trong lòng Đoan Mộc Tuyết kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của bà ta, phát hiện ánh mắt của Tống An đen thâm thẩm, giống như tuyết rơi đóng băng ở hồ nước trong núi sâu, khiến cho cô ta không tự chủ được mà rùng mình.

Cô ta cúi đầu xuống, lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi trong tận đáy lòng mình dâng trào lên, không dám nhìn thẳng ánh mắt của Tống An nữa.

Tống An hài lòng thu hồi lại ánh mắt, sau đó lại liếc Uất Trì Thần rồi lại tiếp tục nói lời tàn nhẫn.

“Nếu như cô cảm thấy mình sống không còn có hy vọng nữa, vậy thì cô đi chết đi cho xong, nhưng phiền cô tìm một nơi xa chút nha, đùng khiến cho tất cả chúng tôi ở đây vô duyên vô cớ dính phải xui xẻo.”

“Được rồi, lời tôi muốn nói đã nói xong, thời gian tôi cũng nên đi về rồi ăn chút đồ rồi.”

Tống An đưa tay nhìn thời gian trên đồng hồ mà mình đeo, cong khóe môi lên cười một cái, sau đó sải bước lớn đi ra ngoài, bỗng nhiên bà ta nghĩ đến cái gì liền dừng lại, quay đầu lại cười với Đoan Mộc Tuyết một cái nhẹ nói: “Đúng rồi, tôi quên không nhắc cô, chuyện mà cô bỏ thuốc Dạ Âu Thần, mọi người ai cũng biết hết rồi. Hơn nữa, tôi đã cho người đi thống báo cho gia đình của cô rồi.”

Ầm…

Lời này giống như sét đánh ngang tai, Đoan Mộc Tuyết vốn còn sót lại một chút hy vọng, tâm trạng hoàn toàn sụp đổ vào khoảnh khắc này, sắc mặt không còn chút máu, cơ thể không nhịn được ngã về phía sau.

Cô ta… Cô ta nói gì?

Tất cả mọi người đều biết? Hơn nữa… Còn tìm người đi thông báo cho người nhà mình?

Tại sao… Tại sao có thể như vậy?

Đoan Mộc Tuyết cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, máu chảy từ đầu đến chân lấy thế sét đánh trở nên lạnh lẽo, cô ta vô lực nắm lấy vách ngăn nhìn sang Uất Trì Thần.

Đây là sự thất vọng cuối cùng của cô ta.

Nếu như sau khi biết cô ta làm ra chuyện này, ông nội Uất Trì sẽ còn giúp cô ta chứ?

Nhưng Uất Trì Thần thấy Tống An rời khỏi, ông cụ nháy mắt sốt ruột không thôi, cái gì cũng không suy nghĩ nhiều, ông ta cất bước đuổi theo con gái Tống An của mình.

Nó thật vất vả mới trở về, tại sao ở một lúc đã muốn đi rồi?

Trong đầu Uất Trì Thần nơi nào còn có nửa phần vị trí của Đoan Mộc Tuyết, trong lòng và trong mắt đều là con gái nhỏ bảo bối của mình.

Thấy Uất Trì Thần đi, Đoan Mộc Tuyết cảm thấy một tia ánh sáng cuối cùng cũng tan biến, tay cô ta vô lực rơi xuống, cả người giống như quả bóng da xì hơi, một chút sức lực cũng không có.

Một lúc lâu, Đoan Mộc Tuyết mới ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt quản gian Vu Ba.

“Vu… Quản gia Vu, người phụ nữ kia… là ai?”

Cô ta cắn môi dưới, trong giọng nói mang theo sự tức giận và không cam lòng: “Vì sao ông nội Uất Trì thấy bà ấy thì trở nên xúc động như vậy, hơn nữa còn hồn bay phách lạc? Bà ấy… Bà ấy là người làm nghề đó sao? Ông nội Uất Trì bao nuôi bà ấy?”

Có mấy lời càng nói càng không khống chế nổi, cho dù cô ta biết mình nói như vậy không đúng, nhưng chính là không thể khống chế bản thân.

Chờ sau khi lời được nói ra, Đoan Mộc Tuyết mới nhận ra bản thân vừa nói gì.

Nhưng suy nghĩ lại, người phụ nữ kia xinh đẹp như vậy, mà đối xử với ông nội Uất Trì kém như vậy, ông nội Uất Trì còn đuổi theo bà ấy ra ngoài, người phụ nữ như vậy nhìn chính là người chuyên làm việc đó.

Cô ta chẳng qua là nói thật mà thôi, có gì phải hối hận?

Sau khi Vu Ba nghe được những lời này: “…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv