Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 968



Mấy thủ đoạn ba xu cô cũng có thể dùng được mà!”

Nghe thấy câu nói cuối cùng này, Đoan Mộc Tuyết hơi thở gấp rút đi mấy phần, bả vai theo bản năng rút về phía sau, tay nắm chặt lấy mền, mí mặt rủ xuống không dám nhìn thẳng đôi mắt của Tống An.

Câu nói vừa rồi của Tống An, rõ ràng là biết cô ta đã làm những chuyện gì.

Nhưng mà, cô ta làm sao mà biết được, cô ta thật ra là ai?

Đôi tay của Tống An khoanh lại trước ngực, giọng điệu không mất tốt nói: “Làm sao vậy? Tôi còn chưa nói gì hết mà, cô lùi về phía sau làm gì chứ? Làm như tôi ăn hiếp cô không bằng? Cô thật biết cách giả vờ đáng thương.”

Nói đến đây, cô ta khựng lại một chút, sau đó nhìn về Uất Trì Thần: “Cũng khó trách được, ông cạ nhà họ Uất Trì bị cô dỗ ngọt đến quay vòng vòng.”

Uất Trì Thần rất kích động, nhìn Tống An đứng trước mặt lành lặn không có chút sứt mẻ, lúc nói chuyện giọng điệu cũng vô cùng khỏe mạnh, mặc cho cô ta nói ra lời khó nghe đến đâu, nhưng mà…

Đây cũng là đưa con gái mà nhiều năm rồi bản thân ông không gặp…

Cho nên Uất Trì Thần lúc này căn bản là không lo mang đến cảm nhận của Đoan Mộc Tuyết, trong lòng trong mắt đều toàn là con gái của mình.

Nghe thấy bà ta chỉ đích danh tên của mình, Uất Kìm Trì ngượng ngùng sờ mũi của mình, mở miệng muốn nói gì đó.

AI biết được Tống lại nói ngày thêm một đoạn.

“Cô tên gọi là Đoan Mộc Tuyết có đúng không? Không ngờ được là đã trôi qua mất năm rồi mà nhà họ Đoan Mộc vẫn không chịu nghỉ ngơi. Cô là một đứa con gái, làm ra những chuyện như vậy rốt cuộc có biết xấu hổ không, có cần sĩ diện không?”

Sau khi biết Dạ Âu Thần bị bỏ thuốc, sau đó Hàn Minh Thư không thể không cùng Dạ Âu Thần gì đó đó, còn thiếu chút nữa bị sảy thai, tính nóng của Tống An liền bộc phát.

Sau đó vừa mở miệng ra là không kiềm lại được, bình thường bà ta đối với những hậu bội đều rất rất khách sáo, cho dù là không thích cũng sẽ không nói những lời không màng đến sắc mặt như vậy.

Lớp trẻ mà, tuổi trẻ bồng bột, làm một số hành động không hợp lý cũng là đều bình thường, sửa đổi là được.

Nhưng mà Đoan Mộc Tuyết làm ra những chuyện đó, đã vượt quá giới hạn của bà ta, hơn nữa người chịu tổn hại lại là con trai của chị gái mình.

Đây đúng thật là không thể nhịn nỗi mà.

Cho nên bà ta đay nghiến Đoan Mộc Tuyết, thật sự là một chút cũng không khác sáo, đối phương sợ cái gì bà ta liền nói cái đó, xoắc vào nỗi đau của Đoan Mộc Tuyết.

Quả nhiên, sau khi Đoan Mộc Tuyết nghe thấy những lời này, thân sắc liền sợ hãi, lắc đầu lùi về sau: “Bà, bà đang nói gì thế? Tôi căn bản là nghe không hiểu…

Bà đừng có qua đây, tôi nghe không hiểu bà đang nói cái gì?”

Tống An liếc xéo cô ta.

Được, lại bắt đầu giả vờ đáng thương rồi.

Đoan Mộc Tuyết là không thể thừa nhận được, dù cho người đàn bà trước mặt có biết gì đó đi chăng nữa, chi cần Uất Trì Thần vẫn tin cô ta là được, dù sao cô ta cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận những chuyện đó là do cô ta làm. Tống An đương nhiên biết trong lòng cô ta đang tính toán quỷ kế gì đó, trực tiếp đưa ánh mắt quét nhìn về hướng Uất Trì Thần nói: “Con nói ông già nè, vừa rồi ở dưới lầu người hầu đã khai nhận rất là rõ ràng, bây giờ người vừa đi ông lại bắt đầu giả ngu sao? Hay là ông nhìn cô gái nhỏ này trẻ trung xinh đẹp, rồi con khóc lóc trước mặt ông, nói mấy còn nũng nịu ông liền không nở?”

Lời này nói ra…

Uất Trì Thần theo bản năng nhíu mắt lại, rốt cuộc cũng đã hồi phục tinh thần.

Ông bất lực mở miệng nói: “An An…”

An An…

Cách gọi thân thiết này khiên con ngươi của Tống An rút lại, lui về sau mấy bước lớn trách mắng: “Đừng có gọi tôi như thế!”

Tính cách của bà ta đang chịu sự kích thích, tàn nhẫn nói: “Ông căn bản là không xứng!”

Đoan Mộc Tuyết ngồi trên giường bệnh nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, lòng may thanh tú cũng nhíu lại, cô ta ở trong nhà Uất Trì chỉ có thể dựa vào Uất Trì Thần, thế là cô ta đưa tay ra kéo kéo áo Uất Trì Thần, yếu đuối nói: “Ông nội Uất Trì…”

Cũng không biết là sức lực kéo của cô ta không đủ hay là do cô ta nói quá nhỏ, Uất Kim Trì vốn dĩ là không để ý cô ta, thẩm chi cũng không quay đầu lại nhìn.

Ông ta vẫn luôn ngơ ngác nhìn Tống An, thẩm chí sau khi tính khí của Tống An bị kích động, nhịn không được nước mặt trải xuống.

Tống An nhìn thấy bộ dạng của ông ta như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, càng lúc càng lui về sau hai bước, lạnh lùng nói: “Ông già rồi nên ngớ ngẩn hả? Không biết nói chuyện sao? Tôi cảnh cáo ông, sau này không được gọi tôi bằng cái tên An An nữa!”

Uất Trì Thần quay đầu lại cười một cái nói: “Được, An An nói như thế nào cũng được, quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi.”

Tống An: “…”

Đoàn Mộc Tuyết nhìn bộ dạng Uất Kim Trì mất hồn mất vía, hoàn toàn không đem mình để ở trong mắt, lòng lập tức luống cuống.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv