Thật là khó quá, người này lẽ nào không hề tò mò chút nào về ký ức của mình sao?
Kiều Trị cắn răng: “Lẽ nào cậu không muốn biết trước đây mình là người thế nào sao? Từng có cuộc sống thế nào? Còn có bạn bè… Hay là… Từng thích ai không?”
Bop!
Dạ Âu Thần khép tài liệu, mắt lạnh băng, “Cậu rảnh quá à?” Nhìn ánh mắt anh lộ ra sự không kiên nhẫn, rõ ràng vấn đề của Kiều Trị đã vượt giới hạn. Nhưng Kiều Trị căn bàn là người không sợ chết, tiếp tục nói: “Không hề, chẳng qua tôi muốn hỏi cầu chút thời, lở như quá khứ của cậu có vợ và con thì sao? Đến lúc đó câu ở chung với chi dầu, vợ và con của cậu đột nhiên tìm tới, cậu phải làm sao? Là muốn vợ con hay là chị dâu đây?”
Dạ Âu Thần: ”
Kiều Trị đắc ý nhìn Dạ Âu Thần, trong ánh mắt anh ta đẩy ý tử sâu xa.
“Nếu cậu còn nói hưu nói vượn nữa, tôi không ngại ném cậu xuống từ đây đầu.”
Kiều Trị nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Dựa vào cái gì, cậu như vậy là mưu sát, muốn cậu hồi tưởng lại quá khứ cũng không được sao? Nào giống như cậu, cái gì cũng không nhớ ra, nhưng lại không thèm để ý.”
Anh ta vừa la hét, vừa đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình, tức giận nói: “Quên đi, tôi không thèm để ý tới cậu nữa, tôi đi trước.”
Sau khi Kiều Trị ra khỏi phòng làm việc thì sở cầm mình, Uất Trì này quá khó chơi.
Anh không muốn nhớ lại chuyện trước kia, chẳng lẽ là rất hài lòng với tình trạng hiện tại
Ngắm lại cũng không kỳ lái, có thể nhìn ra được từ thải đô anh đối với chỉ dầu…
Để y như vậy.
Tuy là thích cùng một người lúc trước, nhưng thiếu chút ký ức, Kiều Trị vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Mà sau khi Kiều Trị rời khỏi phòng làm việc, Dạ Âu Thần liền nhíu mày,
Anh cũng không phải là người tùy tiên có thể mọi thông tin, Kiều Trị quen biết anh lâu như vậy, chưa từng hỏi về quá khứ của anh.
Đột nhiên hỏi như vậy, chắc chắn có cái gì mờ ám ở bên trong.
Ký ức quá khứ….
Ngón tay Dạ Âu Thần đặt trên bàn gõ nhẹ theo nhịp điệu.
Cố gắng hồi tưởng lại, trong đầu vẫn trống rỗng, không có gì cả. . truyện đam mỹ
Trong ký ức quá khứ của anh, rốt cuộc đã đánh mất thứ gì?
Mấy ngày nay, Đoan Mộc Tuyết không thuận lợi vào được tập đoàn Uất Trì, cho nên ông cụ Uất Trì rất không vui, ông ta muốn dùng năng lực của mình mà trực tiếp cảnh cáo Hàn Minh Thư, nhưng rất sợ sau khi làm thế sẽ khiến cháu ngoại của mình mất mặt. Nhưng không làm gì, Hàn Minh Thư vẫn có thể ngày người ở trong công ty, mà Đoan Mộc Tuyết lại không có cơ hội vào đó.
Cho nên ông cụ Uất Trì chỉ có thể ra tay từ Hàn Minh Thư.
Nào biết thằng nhóc Dạ Âu Thần kia lại mỗi ngày tự mình đưa đón cô ta đi làm, cuối cùng còn chuyển chỗ ở cho người ta.
Làm hại lão già ông không tận dụng được chút có hội nào, tức giận đến nỗi suýt chút nữa thì tăng huyết áp.
Ông cụ Uất Trì không thể làm gì khác hơn là nhờ Vụ Ba nghĩ cách cho ông ta, hẹn Hàn Minh Thư ra sau đó giải quyết cô, kêu cô về nước, đừng quấn lấy Dạ Âu Thần.
Kết quả biện pháp còn chưa nghĩ ra, nhà Đoan Mộc lại gọi tới nói Đoan Mộc Tuyết mất tích.
Nghe tin tức này, ông cụ Uất Trì nhịn nỗi xúc động muốn trợn mắt ngất đi, cổ bình tĩnh nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Vu Ba bất đắc dĩ mở miệng giải thích: “Nghe nói là cậu Đoan Mộc cảm thấy tâm lý của cô Đoan Mộc có vấn đề, muốn dân có ay đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng cô Đoan Mộc không đồng ý, cho nên sinh ra tâm lý phản nghịch, trực tiếp bỏ chạy”
Cái gì?” Uất Trì Thần nghe vậy, lập tức và trán “Đoan Mộc Trạch cũng quá làm cản rồi? Một người đang yên đang lành dẫn đi khám bác sĩ tâm lý gì chứ Vu Ba cũng có chút cạn lời.