Làm cho Dạ Âu Thần lạnh như núi tuyết xoay mòng mòng, sợ rằng đời này là không thể nào xảy ra,
Anh ta bĩu môi, bắt mặn nói: “Cho dù không xoay mòng mòng, thì cậu cũng phải có hành động để bày tỏ ý muốn chứ?”
Dạ Âu Thần không đáp, chỉ là đang nghĩ, may mà trước đó anh đã đổi chỗ ở cho Hàn Minh Thư, khu chung cư đó an ninh khá tốt, hơn nữa anh vừa tan làm liền đến đó, muốn ra tay cũng khó mà tìm được cơ hội.
Nghĩ đến đây Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Cậu phải mấy người tìm cô ta, sau khi tìm được thì theo dõi chặt cô ta, nếu như cô ta có hành động gì thì báo ngay cho tôi.”
Kiều Trị gật đầu: “Được, vậy chị dâu bên kia cậu tự bảo vệ hà?”.
“Lẽ nào cậu tới bảo vệ?” Dạ Âu Thần nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, giống như lưỡi rắn.
Kiều Trị nhịn không được rùng mình một cái, khỏe miệng cũng nhếch lên.
Với thái độ cuồng bảo vệ vợ như anh thì ai mà dám chứ?
Như nghĩ đến chuyện gì, Kiều Trị lên tiếng nói: “Hôm qua ông Uất Trì gọi điện thoại cho tôi, nói cậu đi suốt đêm không về, không phải cậu ở chung với chị mòng mòng, sợ rằng đời này là không thể nào xảy ra.
Anh ta bĩu môi, bất mãn nói: “Cho dù không xoay mòng mòng, thì cậu cũng phải có hành động để bày tỏ ý muốn chứ?”
Dạ Âu Thần không đáp, chỉ là đang nghĩ, may mà trước đó anh đã đổi chỗ ở cho Hàn Minh Thư, khu chung cư đó an ninh khá tốt, hơn nữa anh vừa tan làm liền đến đó, muốn ra tay cũng khó mà tìm được cơ hội
Nghĩ đến đây Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Cậu phải mấy người tìm cô ta, sau khi tìm được thi theo dõi chặt cô ta, nếu như cô ta có hành động gì thì báo ngay cho tôi”
Kiều Trị gật đầu: “Được, vậy chị dâu bên kia cậu tự bảo vệ hả?”
“Lẽ nào cậu tới bảo vệ?” Da Mạc Thậm nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, giống như lưỡi rắn.
Kiều Trị nhịn không được rùng mình một cái, khỏe miệng cũng nhếch lên.
Hai người họ mới ở chung với nhau bao lâu, anh lại ngủ chung với chị dâu.
Không đúng, Kiều Trị thiếu chút nữa đã quên trước đây anh và Hàn Minh Thư suýt chút nữa đã kết hôn rồi, hiện tại ngủ chung cũng bình thường, Tuy là như vậy, nhưng hiện tại dù sao anh cũng đã mất trí nhớ. Kiều Trị nhớ lại nhiệm vụ trước đó mình đã nhận từ chỗ Hàn Minh Thư, phải giúp Dạ Âu Thần khôi phục kỷ Úc.
Nghĩ tới đây, trong mắt của Kiều Trị chuyển động, sau đó ngồi trước mặt Dạ Âu Thần.
“Uất Trì, gần đây cậu có bị đau đầu không?”
Nghe thể, động tác trên tay Dạ Âu Thần hơi dừng lại, sau đó mím môi lạnh lùng nhìn anh ta.
Kiều Trị cười hắc hắc: “Thật ra tôi muốn hỏi một chút, cầu có bắt đầu nhớ ra cái gì chưa?”
“Cậu cảm thấy tôi nên nhớ ra cái giá”
Anh không trả lời mà hỏi lại.
Kiều Trị vừa nghe, lập tức nổi nóng: “Không phải tôi nói mà tôi đang hỏi cậu có nhớ ra cái gì chưa, cậu cảm thấy tôi sẽ biết cậu nhớ ra cái gì sao? Người sở hữu trí nhớ là cậu đâu phải tôi, sao tôi biết được?”
Dạ Âu Thần di chuyển bút, ký tên mình lên tài liệu, ba chữ Uất Trì Thần như rồng bay phượng múa sức mạnh xuyên thấu qua trang giấy.