Thấy đối phương xin lỗi, hơn nữa bộ dáng đáng thương, sự mất kiên nhẫn trong lòng Uất Trì Kim cũng vơi đi vài phần, thở dài: “Thâm là cháu ngoại của ông, tuy thời gian ông ở chung với nó không dài, nhưng biết rõ tính cách của nó, nó chú trọng sự nghiệp là chuyện tốt. Hơn nữa ngày hôm qua nó nói cũng đúng, nó đã là một người trưởng thành, việc này cũng có thể tự quyết định, tuy nhà Uất Trì và nhà Đoan Mộc đã nói chuyện đính hôn, ông cũng sẽ tìm thời gian thích hợp bàn bạc với ông nội cháu chuyện hôn sự, nhưng cách để người trẻ tuổi có tình cảm với nhau, vẫn phải dựa vào cháu. Nếu như nó vẫn không để ý tới cháu, ông cũng không thể mỗi ngày đi theo sau nó, yêu cầu nó làm này làm Đoan Mộc Tuyết làm bộ dáng hạ thấp, gật đầu nói phải “Ông Uất Trì nói rất đúng, mấy ngày nay là cháu sai rồi, về sau cháu sẽ không như vậy nữa, cháu sẽ nghe lời ông mà tranh thủ cho mình”
“Ừm, ngày mai tìm thời gian mang theo.
ông nội cháu đi liên hoan, chúng ta chính thức bàn bạc chuyện đính hôn một chút.”
Nghe thế Đoan Mộc Tuyết vui vẻ ngẩng đầu: “Ông Uất Trì, thực sự…. Có thể chứ? Anh Thâm…”
Uất Trì Kim nói một tiếng: “Những chuyện khác ông không xen vào, chuyện hôn nhân nhất định ông phải quản”
Đoan Mộc Tuyết vừa lòng thỏa ý rời khỏi nhà họ Uất Trì, lúc cô ta rời đi thì đúng lúc gặp Dạ Mạc Thâm trở về, cô ta hưng phấn lập tức đi đến đón tiếp.
“Anh Thâm, anh về rồi sao? Hôm nay tăng ca có mệt không?”
Dạ Mạc Thâm nhìn đối phương một chút, nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó đi qua cô ta, không nhìn cô ta thêm một lần.
Đoan Mộc Tuyết cảm thấy được người đi qua bên cạnh mình, muốn làm cho không khí bớt lúng túng nhưng không có cơ hội, cô ta tức giận nằm chặt nằm đấm, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nửa ngày sau, cô ta lại đưa tay xuống, cười tự an ủi chính mình.
Không có gì, tính cách anh càng lạnh lùng càng tốt, cái này có nghĩa là không phải ai anh cũng để ý đến, chỉ cần đính hôn với anh, lại tìm một ngày lành khác để kết hôn, còn sợ anh không yêu mình sao?
Mình cũng không phải cô gái bình thường, có cách để anh cảm mến mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đoan Mộc Tuyết mới dễ chịu hơn không ít, sau đó rời đi Dạ Mạc Thâm theo thông lệ chào hỏi Uất Trì Kim, sau đó chuẩn bị đi lên tầng, không ngờ Uất Trì Kim lại gọi anh lại.
“Thời gian gần đây đều tăng ca sao?”
Dạ Mạc Thâm nhếch đôi môi mỏng suy tư một chút, sau đó lắc đầu: “Việc ở công ty cháu giải quyết được, không cần tăng ca”
Nghe lông mày Uất Trì Kim không khỏi nhíu lại: “Không cần tăng ca? Vậy mấy.
ngày gần đây cháu chạy đi đâu? Không tăng ca ở công ty sao không về nhà ăn cơm?”
“Gần đây cháu có việc.” Còn có việc gì thì Dạ Mạc Thâm sẽ không nói cho ông ta biết Uất Trì Kim muốn hỏi chuyện gì trong vô thức, thế nhưng nghĩ lại chuyện tối qua anh nói với mình, lại cảm thấy hỏi như thế không ổn, thế là lời vừa đến miệng lại nuốt trở về, đổi thành: “Ngày mai có bận không? Ngày.
mai ông hẹn ông Đoan Mộc và con bé Đoan Mộc Tuyết cùng liên hoan với nhau, tối mai bảy giờ”
Dạ Mạc Thâm nghe thế lông mày nhíu lại, trong mắt hiện ra vẻ không vui.
“Cháu không phải đã nói cháu không thích cô ấy rồi sao? Sao ông ngoại còn muốn ghép cháu với cô ấy?”
Uất Trì Kim hừ một tiếng: “Không sao vậy thì bắt đầu để ý thôi, đứa bé Tuyết này biết quan tâm người khác, vẻ ngoài xinh đẹp, gia thế lại tốt, cháu chú ý con bé một chút sẽ phát hiện ra con bé rất tốt”
Dạ Mạc Thâm: “..”
Chẳng biết tại sao, lúc anh nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết thì có một loại cảm giác không thoải mái, đặc biệt là cách cô ta nhìn anh còn có những cử chỉ thân mật của cô ta với anh.
Anh cảm thấy rất kháng cự, cho nên đây là nguyên nhân vì sao Dạ Mạc Thâm không muốn để ý đến cô ta.
“Thâm à, tin ông ngoại đi, con bé Tuyết chắc chản là lựa chọn tốt nhất trước mắt của cháu nếu như kết hôn”
Kết hôn…
Không hiểu sao trước mắt Dạ Mạc Thâm đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ tinh xảo, hai mắt đẫm lệ như hoa lê nhìn anh nói không muốn.
Dạ Mạc Thâm dừng lại, tại sao trong thời điểm này anh lại… nghĩ đến cô?