Hàn Mộc Tử ở bên cạnh nhìn anh thắt cà vạt không khỏi nghĩ thầm….
Cà vạt này sao lại rơi ở bàn trà?
Trách không được hôm qua cô không thấy có gì rơi.
Sau khi Dạ Mạc Thâm thắt cà vạt xong, khóe mắt thấy Hàn Mộc Tử nhìn chăm chằm mình, môi mỏng nhấp một cái, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên mặt của cô.
“Nhìn tôi chăm chăm làm cái gì?”
Nghe thấy giọng nói của anh, Hàn Mộc Tử phục hồi lại tinh thần, chống lại đôi mắt đen của anh lắc đầu theo bản năng: “Không, không có gì chỉ là vừa nghĩ… Sao cà vạt lại rơi ở dưới bàn trà, thật là kỳ quái.”
Nghe thế, động tác của Dạ Mạc Thâm khựng lại, đôi mắt màu đen xuất hiện vẻ không tự nhiên, sau đó anh cong môi cười lạnh nhìn cô.
“Sao nào, cô nghỉ ngờ tôi ném cà vạt của mình xuống đó sao?”
Hàn Mộc Tử: “2”
Ông trời làm chứng, trước khi anh nói lời này, cô chưa từng nghĩ vậy.
Cô chỉ đang nghĩ sao cà vạt lại rơi vào đó thôi, cảm thấy khó hiểu mà thôi.
Nhưng Dạ Mạc Thâm bỗng nói như vậy, cô đột nhiên cảm thấy… Hình như cũng có khả năng này.
Nếu không phải Dạ Mạc Thâm vứt cà vạt xuống bàn trà, cà vạt cũng không thể có chân chạy tới đó, nhưng sao Dạ Mạc Thâm lại làm như vậy?
Dường như anh không có lý do gì làm vậy, lúc Hàn Mộc Tử còn đang suy nghĩ, nhìn thấy sắc mặt của Dạ Mạc Thâm sắp đen như đáy nồi, lúc này mới nhanh chóng nói: “Không có không có, có thể là tối qua tôi không phát hiện nên không cẩn thận đá vào đó, tôi không có ý nghỉ ngờ anh, anh đừng tức giận. Được rồi, anh có đói bụng không?
Tôi đi nấu cơm nhé?”
Câu nói phía sau hoàn toàn xuất phát từ ý muốn chuộc lỗi, không ngờ vẻ mặt lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm nghe cô nói lời này xong liền hòa hoãn đôi chút, sau đó gật đầu, cười nhạt: “Một bữa cơm đã muốn “… Tôi mời anh ăn cơm một tuần?” Nói xong, Hàn Mộc Tử cảm thấy mình nói như vậy hơi quá rồi, sao Dạ Mạc Thâm có thể đồng ý?
Ai ngờ Dạ Mạc Thâm hừ lạnh một tiếng: “Miễn cưỡng xem như cô có thành ý.”
Hàn Mộc Tử: “….”
Nhà Uất Trì “Ông Uất Trì, hôm nay anh Thâm có về sớm để ăn không ạ? Mấy ngày cháu tới đây anh ấy đều tăng ca, sức khỏe sẽ không chịu được mất, ông khuyên anh Thâm được không?”
Mấy ngày nay Uất Trì Kim bị Đoan Mộc Tuyết quấn lấy có chút đau đầu, tuy ông thích con bé Đoan Mộc Tuyết này cũng hi vọng cô ta có thể đính hôn với Thâm, thành cháu dâu của ông ta, nhưng Thâm lại lộ rõ vẻ không có suy nghĩ này. Cho nên con bé này lại chạy tới quấn lấy mình, hi vọng người làm ông ngoại này có thế quản lý Uất Trì Thâm.
Nhưng nếu ông ta quản được thì tốt rồi, cũng đâu cần anh cơm một mình ở đây.
“Ông Uất Trì, có được không?” Đoan Mộc Tuyết lắc tay ông ta.
Uất Trì Kim thật sự có chút mất kiên nhẫn, chỉ trầm mặt nói: “Được rồi, đàn ông ra ngoài dốc sức làm sự nghiệp, thỉnh thoảng công việc bận rộn một chút cũng bình thường, nó cũng chỉ mới tăng ca vài ngày mà thôi, một cô nhóc như cháu nếu khuyên được thì cháu đi khuyên đi, không khuyên được thì người làm ông ngoại này cũng không có cách nào.”
Đoan Mộc Tuyết vốn cho rằng Uất Trì Kim vô cùng thương yêu mình, không ngờ lúc.
này lại không nể mặt, lúc này cô ta mới tỉnh ngộ ra.
Nói như thế nào Uất Trì Kim cũng là người sáng lập tập đoàn Uất Trì hàng đầu, mà hành động của cô ta đối với một nhân vật đỉnh cấp như vậy quả thực có chút không hợp quy củ.
Nghĩ tới đây, Đoan Mộc Tuyết nhanh chóng buông tay ông ta ra, nhu nhược mà ngồi một bên, cúi thấp đầu nói xin lỗi.
“Xin lỗi ông Uất Trì, mấy ngày này là do cháu quá lo lắng cho nên mới quấn lấy ông nói việc này, cháu cam đoan sau này sẽ không như vậy, ông Uất Trì ông đừng giận.”