“Chị dâu nhỏ, vừa nấy là do tôi nói linh tỉnh đấy, chị tuyệt đối không được hiểu lầm đâu đấy. Sao Uất Trì có thể tùy tiện đính hôn như vậy được chứ? Phụ nữ có thể lọt vào ánh mắt của cái loại người sinh ra đã lạnh lùng như băng đá giống cậu ta gần như là không có. Tôi quen biết cậu ta lâu như vậy rồi, cũng chỉ duy nhất thấy cậu ta đối xử với chị có chút đặc biệt mà thôi” Geogre vội vàng vãn hồi, tránh cho Hàn Anh Thư thay đổi suy nghĩ.
Nhưng mà hàng lông mày thanh tú của.
Hàn Anh Thư lại nhíu chặt lại, dường như đang xảy ra một chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng vậy.
“Không phải… chị dâu, vừa nãy thực sự chỉ là tôi nói năng linh tinh thôi, không thể coi thành thật được…”
Hàn Anh Thư lại yếu ớt ngước mắt nhìn về phía anh ta. “Nếu như không có loại chuyện đó thì sao anh lại có thể lỡ lời được?”
Quả thực là cô biết rõ tính cách của Dạ Âu Thần, biết rõ anh sẽ không đính hôn cùng với người khác, đối với cô… cũng coi như là có chút đặc biệt, có lẽ là do phần tình cảm trước kia. Nhưng kể cả là như vậy thì chẳng phải anh vẫn quên mất cô rồi đó sao?
Vào lúc biết được tin anh mất trí nhớ, cũng quên mất luôn cả cô, trong lòng Hàn Anh Thư rất đau đớn và buồn bã.
Anh có thể quên đi tất cả mọi người nhưng tại sao lại cứ nhất định phải quên cô đi? Chẳng lẽ cô không quan trọng sao?
Nhưng sau đó nghĩ lại, anh cũng đâu có muốn mình xảy ra chuyện. Nếu như cô bởi vì như vậy mà đi trách móc anh thì có phần quá khác người, quá để tâm đến chuyện vụn vặt tồi “Chị dâu nhỏ, kể cả thực sự có xảy ra loại chuyện như vậy thì lúc nãy tôi cũng đã nói với chị rồi, Uất Trì cậu ta sẽ không tùy tiện đính hôn cùng với người khác đâu, chị cứ yên †âm đi”
Hàn Anh Thư không tiếp tục nói chuyện nữa, sau khi nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái liền đi bước một, tiếp tục đi về phía trước, chỉ có điều trong lòng bắt đầu dấy lên một cảm giác khác.
Nếu như nói trước đây cô dạt dào mong mỏi, tràn đầy hy vọng thì bây giờ cô… nhất định là đang cảm thấy chán nản, không có sức sống. Vị chua không có điểm dừng tỏa ra bao phủ lấy cả lồng ngực, vừa nghĩ tới anh cùng với người phụ nữ khác đã hứa hôn, muốn đính hôn với nhau, trong lòng cô không kìm được sự khó chịu, các loại khó chịu.
Đi được một nửa đường, đột nhiên Hàn ộ: “Tôi có chút không thoải mái nên không đi cùng anh qua đó nữa.”
“Geogre: “2… Chị dâu, không thể như vậy được đâu mà, khó mà có được cơ hội lần này, nếu như chị không trân trọng, nhố đâu Uất Trì thực sự bị người khác cướp đi rồi thì phải làm thế nào?”
Hàn Anh Thư làm ra vẻ chẳng sao cả, nhún vai, nói: “Anh ấy cũng không phải của tôi kể cả có bị cướp đi rồi thì tôi lại có thể làm gì được chứ? Hơn nữa, anh ấy cũng không phải búp bê đồ chơi, sao có thể tồn tại cách nói là bị cướp đi được chứ?”
Geogre bị cô nói đến mức cứng mồm cứng lưỡi.
Quả thực là như vậy, Uất Trì Thần là một con người, cũng không phải là đồ vật, sao lại có thể nói là cậu ta bị cướp đi chứ?
“Đều trách tôi ăn nói lung tung!” Đột nhiên Geogre giơ tay hung hăng dành cho mình một cái bạt tại, “Tôi không nên nói năng linh tinh, chị dâu, chị tha thứ cho tôi được không?”
Bất thình lình xuất hiện một cái bạt tai làm cho Hàn Anh Thư bị dọa sợ rồi, mắt nhìn thấy Geogre lại chuẩn bị tát vào một bên mặt khác của anh ta, cô vội vàng giữ tay anh ta lại, “Dừng tay! Anh đừng như vậy!”
Geogre đáng thương nhìn về phía Hàn Anh Thư, nói: “Thế chị dâu, chị còn quay về nữa không?”
Hàn Anh Thư: “… Đi thôi, tôi đi cùng với anh qua đó.”
“Được thôi.”
Hàn Anh Thư không chút tiếng động thở dài một hơi, “Tại sao anh lại giúp đỡ tôi? Rõ ràng… trước đây chúng ta không quen biết nhau mà, anh tạo cơ hội giúp cho tôi và anh ấy ở bên nhau như vậy, lẽ nào anh không sợ tôi là người xấu sao?”
“Tôi tin tưởng tình cảm của chị dâu đối với Uất Trì là thật lòng, cũng tin tưởng mắt nhìn người của mình, yên tâm đi, nhất định tôi sẽ giúp hai người mà. Những người yêu nhau thì nên ở bên nhau, chứ không phải…
tách biệt, xa cách”
Lúc nói tới câu cuối cùng, Hàn Anh Thư chú ý đến ngữ điệu của anh ta trầm xuống không ít, cô không kìm được, hỏi: “Anh có chuyện đau lòng à?”
Bị cô hỏi như vậy, Geogre nhanh chóng thu lại cảm xúc trong mắt, thay vào đó là một vẻ mặt khác, “Chuyện đau lòng sao? Tôi thì có thể có chuyện gì đau lòng chứ? Đi thôi, đi thôi”
Anh ta vừa nói vừa gia tăng tốc độ bước.
đi, Hàn Anh Thư nhìn bóng lưng của anh ta mà trở nên trầm tư. Quá khứ của Geogre…
Thôi bỏ đi, cô nghĩ đến chuyện của người khác làm gì? Chuyện của bản thân cô bây giờ mới là việc làm cho cô sứt đầu mẻ trán đây này, chuyện của mình còn chưa giải quyết xong, đâu ra thời gian rảnh mà đi lo chuyện của người khác?