Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 696: Lên không được mặt bàn



“Bọn họ đều biết chọn quả hồng mềm để bóp, nào dám đến công ty anh để chụp ảnh chứ, chỉ biết tới cổng công ty em chặn đường em thôi, chẳng lẽ sau này ngày nào em cũng tới công ty của anh chắc?”

Dạ Âu Thần ngược lại cảm thấy đề nghị này có vẻ cũng không tồi, liền cong cong môi gật đầu: “Cũng được, anh không để ý đâu.”

Hàn Minh Thư: “…… Nhưng em để ý! Hơn nữa còn cực kỳ cực kỳ để ý đó, em có sự nghiệp của riêng mình mà, em muốn đi làm!”

Dạ Âu Thần cũng không phải thật sự định để cô mỗi ngày tới công ty cùng với mình, dẫu sao thì năm năm trước cô đã nỗ lực như thế, đâu thể chỉ xem như tùy tiện chơi đùa được. Dẫu anh thực sự muốn mỗi ngày được cùng một chỗ với cô, nhưng mà anh cũng biết hai người ở bên nhau, rốt cuộc vẫn cần dành cho nhau không gian riêng.

Có điều nếu như vì thế mà khiến cho cô mất đi công việc mình yêu thích, vậy thì anh cũng sẽ đau lòng thay cho cô.

“Yên tâm, vấn đề này anh sẽ kêu Lang Anh xử lý, nếu như em không thích.”

Dạ Âu Thần đã nói như vậy, thì nghĩa là anh đều đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi, kế tiếp cô có thể yên tâm tiếp tục tới công ty làm việc rồi, chỉ có điều bên phía bé Đậu Nành……

“Đúng rồi, bên phía bé Đậu Nành…… anh định sắp xếp thế nào?”

“Bây giờ giới truyền thông tạm thời còn chưa biết đến nó, có điều…… phỏng chừng cũng không lâu nữa đâu, đến lúc đó an toàn của con anh sẽ sắp xếp chu đáo.”

“Nếu như bé Đậu Nành vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng, thì anh không xong với em đâu!”

Nghe vậy, Dạ Âu Thần lại nhịn không được nhíu chặt mày: “Em vừa mới nói gì cơ?”

“Hả?”

“Vì bé Đậu Nành, mà anh sẽ không xem với em á? Con còn quan trọng hơn anh hả?”

Hàn Minh Thư: “……”

Lời nói này, là có ý gì chứ hả, Hàn Minh Thư cảm thấy mình nghe chưa được rõ.

Cô nâng mắt nhìn về phía Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần cũng nghiêm túc nhìn lại cô, thật giống như không phải đang nói đùa vậy, Hàn Minh Thư cảm thấy mình có hơi nghẹn lời rồi, nửa ngày sau mới mấp máy môi hỏi anh.

“Anh, sẽ không phải đến cả con mình cũng ghen tị đấy chứ?”

Tâm tư bị vạch trần, nhưng Dạ Âu Thần cũng không có vẻ gì là thẹn quá thành giận, ngược lại nói: “Anh là ba của nó, sao nó lại có thể quan trọng hơn anh được? Như vậy không công bằng.”

Hàn Minh Thư: “……”

Anh ấy so bì thật kìa.

Hàn Minh Thư cảm thấy mình không có cách nào thảo luận vấn đề này với anh được, liền dứt khoát cúi đầu ăn cơm, không để ý tới anh nữa.

Đến cả con của mình cũng ghen tị cho được, cô còn có thể nói gì nữa chứ?

Có thể nói gì nữa đây?

Vốn dĩ cho rằng chuyện này chỉ cần cô không quan tâm tới, liền cứ thế trôi qua, nhưng mà ai biết sau khi dùng cơm xong, lên xe rồi Dạ Âu Thần lại vẫn cứ nhíu chặt chân mày, lúc lái xe vẫn mang bộ dạng tâm sự nặng nề.

Hàn Minh Thư không biết anh bị làm sao, nhưng cảm thấy chuyện vừa rồi đã trôi qua rồi, có lẽ thứ đang khiến anh bận lòng không phải là chuyện đó, liền dứt khoát ngả người lên lưng ghế.

Nhìn những công trình kiến trúc không ngừng lùi về phía sau bên ngoài cửa sổ xe, Hàn Minh Thư phát hiện mình thế mà lại buồn ngủ rồi, cô ngáp một cái, sau đó nói với Dạ Âu Thần: “Em ngủ một lát, bao giờ đến nơi anh lại gọi em dậy nhé.”

Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần thoáng mấp máy, ánh mắt khó xử nhìn về phía cô, thấy cô nói xong liền nhắm mắt lại, lời đã đến bên miệng cũng chỉ có đành nuốt trở lại.

Nhóc con kia, vậy mà lại quan trọng hơn anh à?

Là vì đã ở bên cô nhiều hơn mình năm năm sao? Thật không ngờ Dạ Âu Thần anh lại có ngày ghen tị, tranh giành với cả con trai mình.

Cho dù biết đó cũng là cốt nhục của mình, nhưng mà vừa mới nghĩ đến vị trí của nhóc con đó trong tim Hàn Minh Thư quan trọng hơn mình, là anh lại có cảm giác rất không thoải mái.

Đệch!

Nhóc con kia còn chưa chịu gọi anh một tiếng ba nữa chứ!

Vị trí trong tim Hàn Minh Thư lại quan trọng như thế, vạn nhất thằng bé nói xấu gì mình bên tai Hàn Minh Thư, chẳng phải hình tượng của mình sẽ trực tiếp bị thằng bé bôi đen hay sao?

Càng nghĩ, Dạ Âu Thần càng cảm thấy nguy cơ trầm trọng, quyết định trước tiên đưa Hàn Minh Thư trở lại biệt thự Hải Giang, sau đó tối nay tan tấm sớm, tự mình đi đón bé Đậu Nành.

Lúc Hàn Minh Thư tỉnh dậy, phát hiện mình vậy mà đã quay trở lại biệt thự Hải Giang, còn Dạ Âu Thần lại chẳng biết đã chạy đi đâu rồi.

Cô cầm di động lên nhìn nhìn, phát hiện Hạ Âu Thần gửi messenger cho mình, kêu mình nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ đi đón bé Đậu Nành tan học.

Đọc được hàng chữ này, Hàn Minh Thư liền cảm thấy yên tâm, sau đó buông di động xuống, ngủ tiếp.

Dù sao hai ngày này cô cũng không đến công ty được, chẳng bằng đợi đến khi mọi việc xử lý xong xuôi, cô lại đến làm việc cũng không muộn.

Hơn nữa cô thật sự buồn ngủ không chịu nổi, rất nhanh đã lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Trường học Một chiếc xe rõ ràng rất sang trọng đỗ lại trước cổng trường học.

Bé Đậu Nành đang học ở một trường quý tộc của Mạc Thành, các giáo viên mỗi ngày đều trông thấy vô số người giàu có, nhưng mà lúc trông thấy xe của Dạ Âu Thần xuất hiện, sau đó anh bước xuống xe, bọn họ vẫn nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

Kỳ thực không chỉ là các giáo viên, mà đến cả các phụ huynh cũng đều như vậy.

Ở Mạc Thành này mọi người đều biết đến Dạ thị, cùng với cậu Dạ của Dạ thị, Dạ Âu Thần, có điều thông thường đều chỉ nghe nói đến, hoặc trông thấy trên bìa tạp chí thôi.

Muốn gặp được người thật, vậy thì đúng là khó càng thêm khó.

Nhưng mà không ngờ lần này lại có thể gặp được anh ở trước cổng trường học, vì thế mọi người liền suy đoán, lẽ nào anh đến đón con tan học?

Tuy mọi người đều đã biết anh chuẩn bị làm lễ kết hôn với thiên kim của tập đoàn Hàn thị Hàn Minh Thư, nhưng mà lại không biết chuyện anh đã có con.

Thế nên, bây giờ trông thấy anh ở trước cổng trường học, mọi người đều hết sức kinh ngạc.

Lẽ nào anh đã có con rồi à?

Thế là, sau khi bé Đậu Nành bước ra, trông thấy người đến đón mình hôm nay vậy mà lại là Dạ Âu Thần, thằng bé nhỏ giọng rên lên một tiếng, sau đó lưng đeo cặp sách đứng nguyên tại chỗ, đôi chân ngắn nhỏ không còn bước thêm bước nào về phía trước nữa.

Thằng bé đứng nguyên tại chỗ, bóng dáng nhỏ bé tựa như đang đợi Dạ Âu Thần tiến về phía mình vậy.

Dạ Âu Thần đến là để đón nhóc con này về nhà, nhưng không phải chỉ vì đón thằng bé, mà cũng là để tạo ấn tượng tốt với thằng bé nữa, dẫu sao…… nhóc con này đến tận bây giờ vẫn chưa chịu gọi mình một tiếng ba mà.

Như vậy có nghĩa người ba này ở trong lòng thằng bé vẫn chưa qua được cửa, nếu như sau này anh lại có chỗ nào biểu hiện chưa được tốt, phỏng chừng nhóc con này sẽ cho pass luôn, đến lúc đó lại ở trước mặt Hàn Minh Thư nói mấy câu không hay……

Nghĩ tới nghĩ lui, Dạ Âu Thần cảm thấy vấn đề này hết sức nghiêm trọng, vì thế anh hướng về phía nhóc con kia vẫy vẫy tay, ra hiệu cho thằng bé tới chỗ mình.

Ai biết được bé Đậu Nành vậy mà lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, động cũng không động lấy một chút.

Mọi người đều đang nhìn về phía Dạ Âu Thần, lại không hề chú ý tới sự xuất hiện của một đứa nhỏ bộ dạng như được đúc ra từ cùng một khuôn với Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần đối mắt với nhóc con kia nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ tiến về phía bé Đậu Nành, ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé.

“Đi nào bé Đậu Nành, ba tới đón con về nhà nè.”

“Ah!”

Trong đám người không biết là ai kinh ngạc hô lên một tiếng: “Mọi người mau nhìn kìa, tướng mạo của đứa nhỏ kia……”

Vì thế mọi người cuối cùng cũng chuyển tầm mắt từ trên mặt Dạ Âu Thần sang nhìn về phía nhóc con kia, lúc phát hiện đối phương vậy mà lại là một phiên bản nhỏ của Dạ Âu Thần, liền nhịn không được mở to hai mắt.

“Đây, đây chẳng lẽ là con trai của cậu Dạ? Sao mà trông lại giống hệt cậu ấy như thế chứ?”

“Trời đất, trên đời này vậy mà lại có hai người giống nhau đến như vậy hay sao? Nếu như không phải là con trai, thì tôi cảm thấy chẳng còn cách giải thích nào tốt hơn nữa đâu.”

“Nhưng mà, cậu Dạ có con từ bao giờ mới được, chưa nghe người trong vòng nhắc tới bao giờ, chẳng phải vẫn nói cậu ấy không gần nữ sắc sao?”

“Chỉ nghe nói năm năm trước ông cụ nhà họ Dạ để cậu ấy lấy đứa con gái nhà họ Thẩm thôi, chỉ có điều đứa con gái kia hình như không lên được mặt bàn, trước giờ chưa thấy xuất hiện bao giờ.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv