Anh ấy đã đặt menu gọi món tới trước mặt mình rồi, Hàn Minh Thư cũng không từ chối nữa, cầm di động lên nhìn thử một chút, vốn dĩ không muốn ăn gì cả, nhưng mà lúc gọi món đột nhiên lại cảm thấy có rất nhiều thứ muốn ăn.
Vì thế Hàn Minh Thư liền gọi mấy món liền, đợi cô gọi món xong, mới phát hiện hình như mình gọi hơi nhiều, cô có chút ngượng ngùng trả lại di động cho Dạ Âu Thần.
“Như vậy đi.”
Bởi vì Hàn Minh Thư đang ngồi trong lòng mình, thế nên những động tác vừa rồi của cô toàn bộ đều rơi vào đáy mắt Dạ Âu Thần, thấy cô đưa trả di động lại cho mình, liền nhịn không được bật cười nhẹ thành tiếng.
“Gọi từng này, có đủ không?”
Nghe vậy, vành tai Hàn Minh Thư nóng bừng, cắn răng nói: “Anh coi em là heo đấy à, nhiều như vậy ăn không hết ấy chứ.”
Dạ Âu Thần thấp giọng cười, ngón tay thon dài lướt vài cái trên màn hình, lại gọi thêm mấy món nữa, sau đó gửi đơn cho đối phương.
Sau khi làm xong chuyện này, Hàn Minh Thư tiếp tục làm ổ trong lòng Dạ Âu Thần.
“Anh, anh họp xong rồi à?”
Nhắc đến cuộc họp, Dạ Âu Thần liền nghĩ đến cô đã ở đây đợi mình mấy tiếng đồng hồ, anh nhếch đôi môi mỏng, nói: “Lần sau đến cứ trực tiếp vào tìm anh, không cần phải đợi làm gì.”
Hàn Minh Thư nói: “Anh đang họp cũng vào tìm anh được hả? Vậy chẳng phải cuộc họp sẽ bị em làm gián đoạn sao……”
Nói đến một nữa, Dạ Âu Thần đột nhiên cúi đầu, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô: “Không có chuyện gì quan trọng hơn em hết.”
Cái người này……
Hình như từ khi kết hôn tới giờ, nói mấy câu sến sẩm càng thuận miệng hơn thì phải.
Tuy anh đã nói như vậy, có điều Hàn Minh Thư vẫn cảm thấy lần sau đến nếu như anh đang có việc bận, cô tuyệt đối sẽ không làm phiền đến công việc của anh.
Cô lại chẳng phải kiểu người nhất thiết phải có người ở bên cạnh, lúc tôi cần đến anh, bất kể anh đang làm gì đều phải lập tức buông hết những việc trên tay xuống, bất kể tình huống thế nào đều phải lập tức tới bên tôi.
Cô trước giờ không phải người tùy hứng, sau này cũng sẽ không tùy hứng như thế.
Yêu là nên bao dung, thông cảm cho nhau.
Cô và Dạ Âu Thần khó khăn lắm mới có thể tu thành chính quả, cô phải trân trọng, bảo vệ thật tốt mới được.
Đồ ăn bọn họ gọi tới rất nhanh, không mất bao nhiêu thời gian, Lang An đã xách đồ lên tầng, đi vào phòng làm việc, sau đó Lang An gõ gõ cửa phòng nghỉ: “Cậu Dạ, đồ ăn ngài và phu nhân đặt đã tới rồi, tôi để trên bàn nhé.”
“Uhm.”
Dạ Âu Thần trầm giọng đáp một câu, sau đó đứng dậy ôm Hàn Minh Thư lên.
“Anh ôm em làm gì? Chỉ có mấy bước chân thôi mà, em tự đi được.”
Dạ Âu Thần bất đắc dĩ cười: “Thấy em ngủ đến mơ mơ hồ hồ, vẫn là để anh ôm em qua đó thì hơn, nếu không em mà ngã ra đấy thì đền không nổi đâu.”
Hàn Minh Thư: “……”
Thật là, cô làm sao mà ngã được cơ chứ.
“Muốn ôm em thì cứ nói thẳng, việc gì phải quanh co vòng vò như thế.” Hàn Minh Thư nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Nghe vậy, Dạ Âu Thần đang ôm cô bước đi khựng lại, dừng tại chỗ nhìn cô, đối diện ánh mắt sắc bén của anh, Hàn Minh Thư nhất thời có chút ngượng ngùng trốn tránh: “Đi mau đi, không phải muốn ăn cơm à.”
“Vừa rồi em nói……”
“Vừa rồi em cái gì cũng không nói.”
Hàn Minh Thư cụp mi mắt xuống, không dám đối diện ánh mắt anh thêm nữa, sau đó cô nghe thấy Dạ Âu Thần thấp giọng cười một tiếng, có vẻ tính buông tha cho cô rồi, thế rồi bước tiếp ra bên ngoài.
Dạ Âu Thần có bệnh ưa sạch sẽ, thế nên phòng làm việc được dọn dẹp đến không nhiễm một hạt bụi, vừa bước ra ngoài liền trông tay hai cái túi thật to được đặt trên mặt bàn, cô liếc bốn phía xung quanh một vòng, hình như không có chỗ nào thích hợp để ăn uống cả, vì thế liền nói: “Hay là chúng ta mang đồ ăn trở lại phòng nghỉ? Bệnh ưa sạch sẽ của anh nghiêm trọng như thế, ăn cơm ở đây, có vẻ không được tốt cho lắm nhỉ.”
Có thể là vì phòng làm việc được dọn dẹp quá mức sạch sẽ, nếu như làm dây chút gì ở đây thôi, đều sẽ cảm thấy như đang khinh nhờn nơi này vậy.
Dạ Âu Thần đặt cô xuống, xách hai cái túi to kia lên, sau đó dắt theo cô đi vào phòng nghỉ.
Bên trong có bàn, có ghế, xem như phù hợp.
Mà phòng làm việc, quả thực không phải là nơi thích hợp để ăn uống.
Trước khi dùng cơm, Hàn Minh Thư vào phòng vệ sinh một chuyện, tẩy rửa mặt mũi, để cho mình tỉnh táo hơn một chút, đợi cô từ trong phòng vệ sinh bước ra, Dạ Âu Thần đã bày biện xong hết đồ ăn lên bàn rồi.
Hàn Minh Thư ngồi xuống trước bàn, vừa định cầm đũa lên một cái, lại ngửi thấy mùi dầu mỡ ngấy đến khác thường, lập tức khiến cô cảm thấy bụng như muốn sôi trào hết cả lên, xông thẳng lên tận đầu.
Vẻ mặt Hàn Minh Thư thay đổi, phản xạ có điều kiện vươn tay lên che miệng mình, đứng dậy lại một lần nữa lao vào phòng vệ sinh.
Ầm!
Dạ Âu Thần đang muốn giúp cô xới cơm, kết quả lại trông thấy Hàn Minh Thư vươn tay che miệng, sắc mặt khổ sở xông thẳng vào phòng vệ sinh.
Anh lập tức biến sắc mặt, nhanh chân chạy theo.
Cửa phòng vệ sinh đã đóng lại, Hàn Minh Thư úp sấp trên bồn rửa tay nôn khan, nôn nửa ngày cũng không nôn ra được cái gì, cảm giác này quả thực khó mà chịu nổi.
Nghe thấy tiếng Dạ Âu Thần gọi mình từ bên ngoài phòng vệ sinh, Hàn Minh Thư chỉnh trang lại bản thân một chút, sau đó mới mở cửa ra.
“Khó chịu lắm à?” Liếc thấy sắc mặt cô tái nhợt hơn mấy phần, chân mày Dạ Âu Thần nhíu lại thật chặt, mím đôi môi mỏng trực tiếp tiến lên nắm lấy cổ tay cô: “Chúng ta tới bệnh viện đi.”
Hàn Minh Thư lại lắc đầu: “Không cần phải tới bệnh viện đâu, vừa rồi em chỉ hơi không thoải mái một chút thôi mà.”
“Làm sao lại như vậy?”
“Có lẽ là vì ngửi thấy mùi dầu mỡ…… cảm thấy hơi khó chịu thôi.” Hàn Minh Thư nói, sau đó liếc mắt về phía những món đồ ăn bày đầy bàn: “Em đột nhiên…… muốn ăn món gì đó thanh đạm một chút.”
Dạ Âu Thần: “……”
Anh im lặng một lát, sau đó gọi điện thoại kêu Lang An lên dọn dẹp hết đồ ăn đi, kế tiếp dẫn Hàn Minh Thư ra khỏi công ty.
Hàn Minh Thư ngồi trên ghế phó lái, nghĩ nghĩ một hồi: “Em muốn ăn đồ chay, có được không?”
“Chỉ cần em thích, đương nhiên không vấn đề gì.”
Dạ Âu Thần liền tự mình đưa cô tới nhà hàng bán đồ chay, Hàn Minh Thư hứng thú lên cao, gọi rất nhiều món, sau đó lúc ăn cũng không còn bất cứ phản ứng không hay nào nữa.
Trông thấy sắc mặt cô dần dần tốt lên, nỗi lo lắng vẫn chôn trong lòng Dạ Âu Thần cuối cùng cũng tản đi.
Vốn dĩ còn định đưa cô tới bệnh viện khám thử xem có phải trong người có chỗ nào không thoải mái không, bây giờ xem ra, chỉ là mấy món vừa rồi gọi không hợp khẩu vị của cô thôi.
Trong lúc hai người ăn cơm, Dạ Âu Thần cảm thấy có ánh sáng lạnh lướt qua, tầm mắt ác liệt của anh từ bệ cửa sổ phóng ra ngoài, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của một kẻ chụp trộm.
Kẻ chụp trộm ngây người giây lát, sau đó ôm máy ảnh im lặng chạy đi.
“Sao thế? Anh không ăn à? Có phải không hợp khẩu vị không?”
Giọng nói của Hàn Minh Thư kéo tâm trí Dạ Âu Thần quay trở lại, anh liếc thấy Hàn Minh Thư đang lo lắng nhìn mình: “Hôm nay đột nhiên em muốn ăn đồ chay, lại không nghĩ đến liệu có hợp khẩu vị của anh không, anh……”
“Không sao hết, anh lại không kén ăn, ăn cái gì cũng được.”
Hàn Minh Thư ồ một tiếng, nghĩ đến mấy tấm áp phích chấn động kia, vì thế liền muốn cùng Dạ Âu Thần thương lượng.
“Đúng rồi, mấy tấm áp phích kia…… có thể gỡ xuống được không, cứ treo như vậy…… cảm thấy có hơi huênh hoang đó.”
Nghe vậy, khóe môi Dạ Âu Thần nhịn không được nhếch lên thành một độ cong đẹp mắt: “Chính là phải huênh hoang, chính là phải để tất cả mọi người đều biết em sắp gả cho anh đó, thế nào? Tất cả mọi người đều đang hâm mộ em, em lại không vừa lòng hả?”
Cũng không phải cô không vừa lòng, chỉ là cứ tiếp tục như vậy, cô không có cách nào đi làm bình thường được á……