“Cửu Cửu, cô nhất định phải tàn nhẫn với tôi như vậy sao? Tôi biết mình làm rất nhiều chuyện sai cho nên mới không nhịn được muốn gọi điện thoại đến cầu xin sự tha thứ của cô, thế nhưng còn cô? Vì sao một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho tôi? Coi như là nhìn vào một chút tình cảm của chúng ta ngày xưa, cô gặp tôi một lần đi, có được không?”
Hàn Minh Thư thật sự không muốn gặp mặt cô ta.
Dựa theo chuyện trước đó Mạnh Mai Linh làm con thỏ chết và vụ theo dõi mà cân nhắc, không biết lần này cô ta sẽ lại làm gì với mình.
Hơn nữa thời điểm cô ta gọi điện thoại cho mình quá trùng hợp.
Áp phích chuyển động vừa tung ra, cô ta liền gọi điện thoại cho mình, chứng tỏ rằng cô ta có khả năng cũng nhìn thấy áp phích, sau đó lại sinh lòng ác ý với cô.
Nếu như cô đơn độc đi gặp Mạnh Mai Linh, nói không chừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngày xưa là bạn tốt, bây giờ trở nên khiến cô đề phòng như thế này, nói đến cũng cực kỳ xót xa, thế nhưng Hàn Minh Thư từ chối cô ta cũng không hối hận chút nào.
“Không được, tôi muốn cúp điện thoại, sau này cô cũng đừng gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho tôi nữa, nếu như cô còn tiếp tục quấy rối tôi, tôi thật sự sẽ không khách sáo nữa.”
Giọng nói của cô lạnh lùng trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, quả thật là không muốn qua lại với Mạnh Mai Linh một chút nào.
“Hàn Minh Thư!”
Vừa nghe nói cô muốn tắt điện thoại, đầu bên kia Mạnh Mai Linh liền cuống lên, dứt khoát hét to gọi thẳng tên của cô, Hàn Minh Thư nghe được giọng nói bén nhọn này nhịn không được nhăn đôi mày thanh tú lại.
Đôi mắt đẹp của cô sâu hơn một chút, đây là nhịn không được à?
Quả nhiên một giây sau liền nghe thấy Mạnh Mai Linh chửi cô ầm lên.
“Hàn Minh Thư, cô cho rằng cô là ai? Hiện tại lên làm cô cả nhà họ Hàn cô đã tự cho là mình không tầm thường thật sao? A, không đúng, cô lập tức sẽ làm mợ Dạ, cô thật sự không tầm thường. Cho nên đã quên trước kia tôi cho cô rất nhiều ý tưởng. Lúc cô vừa gả vào nhà họ Dạ bị uất ức, lúc ấy tôi an ủi cô như thế nào? Trong lòng cô rõ ràng. Hiện tại tôi chỉ là cầu xin cô gặp tôi một lần, thế mà cô cũng không vui.”
Hàn Minh Thư: “...”
Cô đưa tay nắm vuốt huyệt thái dương của mình, luôn cảm thấy giấc ngủ bị quấy rầy cực kì đau đầu, im lặng một hồi Hàn Minh Thư mới lên tiếng đáp lại sự oán hận của cô ta.
“Cô nói không sai, lúc trước tôi vừa gả vào nhà họ Dạ quả thật là chịu rất nhiều khổ. Nói đến thì tôi còn thực sự phải cảm ơn cô chăm sóc, chủ động giúp tôi điều tra chân tướng chuyện đêm mưa, sau đó lại cho tôi kết quả giả và chế tạo một chút ấn tượng giả cho tôi. Tôi nhớ ra rồi, lúc ấy cô còn khăng khăng cố gắng tác hợp tôi với Dạ Y Viễn, đúng không?”
Nói đến đây Hàn Minh Thư nhịn không được khẽ cười lên, nhưng tiếng cười nhàn nhạt lại mang theo sự châm chọc và chua xót.
“Lúc ấy cô nói là cô vì muốn tốt cho tôi, vì sợ tôi ở bên cạnh Dạ Y Viễn sẽ chịu khổ... Mai Linh cô biết không? Lúc ấy tôi tin tưởng cô vô điều kiện cỡ nào chứ, chỉ cần là lời cô nói thì tôi đều tin.”
“Thế nhưng kết quả thì sao?”
“Kết quả điều tra là giả, luôn miệng nói tốt với tôi cũng là giả, thậm chí còn đánh cắp thân phận của tôi. Như vậy để tôi đoán một chút xem lúc trước sau khi tôi giúp cô, cô không những không cảm ơn tôi mà còn lấy oán trả ơn cướp đi thân phận của tôi. Mạnh Mai Linh, có phải dù sao đồ của người khác cũng tốt hơn đồ của cô không? Thân phận, đàn ông, cái gì cũng muốn cướp.”
“...”
Sau khi nói xong những lời này, Hàn Minh Thư thành công nghe được tiếng hít vào từ đầu bên kia điện thoại di động, như thể là Mạnh Mai Linh không thở nổi.
“Xem ra cô biết tất cả mọi chuyện.” Cô ta cay đắng nói một câu.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng khóc lóc của Mạnh Mai Linh và rồi cô ta nói với giọng điệu gay gắt: “Cô cho rằng tôi sẵn lòng không? Hàn Minh Thư, cô cho rằng tôi sẵn lòng cướp đồ của cô sao? Nếu như không phải từ nhỏ tôi đã bị mẹ tôi vứt bỏ, ba tôi lại là một con ma bài bạc, thua cuộc sẽ uống rượu, về nhà sẽ đấm đá tôi, ở trường học ai cũng đều coi thường tôi, họ đều cảm thấy tôi là rác rưởi. Tôi cần những thân phận này, giàu có mới có thể thay đổi tất cả! Cô biết không? Từ sau khi tôi lên làm cô cả nhà họ Hàn, những người đã từng bắt nạt tôi trước đây khi nhìn thấy tôi đều phải xin lỗi tôi, còn liên tục lấy lòng tôi, đây chính là thế giới hiện thực.”
“Nếu như không phải vì những điều này, tôi hoàn toàn sẽ không cướp đoạt thân phận của cô, cô hoàn toàn không hiểu! Cô cũng không biết trước kia tôi đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.”
Hàn Minh Thư: “...Đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu à?”
“Tôi phải hiểu cái gì?”
“Cô cảm thấy thế giới không công bằng với cô cho nên cô liền cướp đi đồ thuộc về người khác, chiếm làm của mình, vậy cô có bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi không? Được rồi, chuyện cho tới bây giờ cô vẫn cứ có thái độ này, xem ra đời này cô cũng sẽ không thay đổi. Tóm lại, khuyên cô một câu, tự thu xếp cho tốt đi.”
Nói xong Hàn Minh Thư muốn tắt điện thoại luôn.
Đầu bên kia Mạnh Mai Linh lại bắt đầu hét ầm lên.
“Hàn Minh Thư! Tôi mới không cần tự thu xếp cho tốt, bây giờ cuộc sống của tôi khổ như vậy tất cả đều là do cô ban tặng, cô có tư cách gì ở đó thoải mái, hạnh phúc? Tôi nói cho cô biết, cô cho rằng Dạ Âu Thần thật lòng muốn cưới cô sao? Không! Không phải! Chẳng qua anh ta cảm thấy năm năm trước mắc nợ cô, muốn đền bù cho cô thôi! Nếu như anh ta đủ yêu cô thì năm năm trước các người sẽ không chia tay, cho dù cô kết hôn với anh ta thành mợ Dạ thì đời này cô cũng sẽ không bao giờ hạnh phúc. Tôi muốn nguyền rủa các người, nguyền rủa các người vĩnh viễn không thể ở bên nhau, cho dù ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc!”
Tút tút tút...
Mạnh Mai Linh còn đang điên cuồng chửi rủa thì trong điện thoại di động đã truyền đến tiếng điện thoại bị cúp, cô ta sửng sốt một chút sau đó lại điên cuồng gọi điện thoại nhưng phát hiện ra mình đã bị cho vào danh sách đen.
Lúc đầu Hàn Minh Thư chỉ là chuẩn bị bình thản cúp điện thoại, ai biết nghe thấy cô ta điên cuồng nguyền rủa mình như vậy, nhất thời tức giận không chịu được, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Động tác của cô lưu loát dứt khoát cúp điện thoại, nhân tiện cho dãy số này vào sổ đen.
Sau khi làm xong những việc này, những lời nguyền rủa cô của Mạnh Mai Linh vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, giọng nói của cô ta quá sắc bén và giọng điệu đầy oán hận, quấy nhiễu tinh thần cô không yên.
Hàn Minh Thư mơ hồ cảm giác được ngón tay mình cũng đang phát run.
Cô nhắm mắt lại, hít thở sâu mấy lần mới khiến mình bình tĩnh lại.
Mở mắt lần nữa, Hàn Minh Thư đặt điện thoại di động sang một bên, một lần nữa nằm xuống.
Bạn tốt ngày xưa trở mặt thành thù đến mức độ như thế này là là điều mà cô không đoán trước được, trước đó lúc ở trong phòng ăn nhìn thấy Mạnh Mai Linh cô từng đau lòng, từng rầu rĩ.
Sau đó lại tiêu tan.
Có lẽ có một số người trong cuộc đời này xác định chỉ có một chút duyên phận nhỏ nhoi.
Sau khi duyên số đã hết thì hai người sẽ không có khả năng gặp nhau.
Thật không ngờ lòng đố kỵ của Mạnh Mai Linh lại mạnh như vậy, lúc này còn gọi điện thoại tới cho cô.
Nghĩ đến những điều này mí mắt lại dần dần nặng trĩu, thế nhưng cho dù như thế nào trong lòng cũng không bình tĩnh được, mí mắt buồn ngủ nhưng lại không ngủ được.
Hàn Minh Thư dứt khoát đứng dậy, lấy điện thoại di động ra xem các chương trình hài.
Cũng không biết đã xem chương trình hài bao lâu, Hàn Minh Thư mới dần dần quên những lời của Mạnh Mai Linh nói với cô, tâm trạng cũng chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó mới để điện thoại di động xuống, lần nữa tiến vào giấc mộng.
- ----------------------