“Cô gái kia có bệnh à? Tôi thấy cô ta đang đi đi thì đánh rơi cái đĩa, giống như là cố ý.”
Mạnh Mai Linh không quan tâm được cái gì, lao thẳng về hậu trường trốn vào trong toilet, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu lên mạng kiểm tra tin tức, sau khi đã chắc chắn những gì mình nhìn thấy là sự thật, cô ta tức giận đến mức siết chặt ngón tay, ném thẳng điện thoại di động ra ngoài!
Bùm!
Điện thoại đập về phía cửa kính, phát ra tiếng vang ầm ầm, sau đó lăn xuống đập vào bồn rửa mặt.
Thế nhưng như vậy vẫn không thể làm dịu cơn giận của Mạnh Mai Linh, cô ta tiếp tục lấy điện thoại di động ra, vừa đúng lúc trên màn hình là ảnh chụp Hàn Minh Thư mặc lễ phục.
Trong tấm ảnh làn da Hàn Minh Thư trắng nõn, cổ thon dài, toàn thân cao thấp không có một chỗ nào không lộ ra sự tinh tế.
Tất cả mọi thứ này vốn dĩ là của cô ta!
Trong lòng Mạnh Mai Linh đẫm máu và nước mắt, giơ tay lên dùng màn hình không ngừng đập vào tấm gương.
Rầm!
Rầm!
Rầm rầm!
Tiếng vang ầm ầm ở trong toilet không ngừng vang lên.
Nhân viên ở bên ngoài nghe thấy âm thanh này nhịn không được nhíu mày.
“Tiếng gì vậy? Tôi nghe thấy giống như ở trong nhà vệ sinh truyền đến.”
“Suỵt, nhanh ngậm miệng đi, ngoại trừ con mụ trà xanh kia còn có ai dám lớn lối như vậy chứ? Tấm gương trong nhà vệ sinh không biết đã bị cô ta đập nát thành bao nhiêu mảnh rồi.”
“Cô ta sợ cái gì? Dù sao đập vỡ cũng có người thay giúp cho cô ta, ai bảo cô bất chấp tất cả chứ?”
“Đúng vậy, ngủ một giấc là mọi việc sẽ tốt, cô ta đập nát cả cửa hàng cũng không sao cả.”
Mạnh Mai Linh cứ đập như điên, giống như là cử chỉ điên rồ, ngón tay cảm thấy đau nhức cô ta mới phản ứng được, xem xét mới phát hiện gương nát, tay của cô ta bị đâm thủng.
Máu tươi khiến cô ta tỉnh táo lại.
Mạnh Mai Linh nhìn vết đỏ trên ngón tay kia và cả tấm gương cùng chiếc điện thoại đã bị đập nát đến không còn hình dạng, cô ta cắn chặt môi dưới đầy căm thù, phẫn uất.
Vì sao?
Vì sao?
Vì sao con tiện nhân kia lại có số phận tốt như vậy? Bản thân mình lúc trước nơm nớp lo sợ diễn một thời gian dài như vậy, Hàn Đông lạnh nhạt với cô ta, sau đó cho dù cô ta nói với Dạ Âu Thần mình có con của anh thì anh cũng không tin mình.
Thế nhưng cô thì sao?
Ngay từ đầu đã là thân phận kết hôn lần thứ hai, còn là phụ nữ mang thai con hoang gả vào nhà họ Dạ, thế mà còn có thể được Dạ Âu Thần yêu.
Đây tột cùng là thế giới gì? Vì sao những người đàn ông này đều điên cuồng như vậy?
Mạnh Mai Linh ném điện thoại xuống, sờ lên khuôn mặt của mình.
Cô ta có chỗ nào không tốt?
Chỗ nào kém so với Hàn Minh Thư? Rõ ràng...cô ta không thua cô ấy một chút nào.
Vì sao ông trời lại muốn thiên vị một mình Hàn Minh Thư như vậy?
Hàn Minh Thư ngồi trên ghế sô pha thật lâu, ngủ thiếp đi cũng không biết, chờ khi cô đột nhiên tỉnh lại mới phát hiện mình thế mà ngủ thiếp đi.
Nhìn điện thoại một cái thì phát hiện mới trôi qua hơn nửa giờ mà thôi.
Trước kia lúc cô còn công tác ở Tập đoàn Dạ Thị cũng biết bên này mở hội nghị đoán chừng phải mấy giờ, dù sao cũng là tập đoàn lớn, người thảo luận rất là nhiều.
Cô ước chừng sẽ phải ở đây đợi Dạ Âu Thần đến trưa, nhưng nghĩ lại cũng được, đợi đến buổi trưa có thể nhân tiện đi ăn cơm trưa.
Thế là Hàn Minh Thư đứng dậy vươn vai một cái, sau đó cầm điện thoại đi vào trong phòng nghỉ.
Gần đây không biết xảy ra chuyện gì, vừa nhìn thấy ghế sô pha và giường thì liền thấy mệt rã rời, cũng không biết rốt cuộc có phải đêm qua ngủ không ngon hay không?
Hàn Minh Thư nhìn thấy giường trong phòng nghỉ thì cảm giác thân thương không chịu được, đi lên nằm xuống ngủ.
Không đầy một lát đã tiến vào mộng đẹp.
Ngủ không biết bao lâu thì điện thoại rung một cái, lông mi Hàn Minh Thư giật giật, sau đó mở to mắt nhìn điện thoại di động của mình.
Hình như có người gửi tin nhắn cho cô?
Xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, Hàn Minh Thư lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua.
Quả thật có người gửi tin nhắn cho cô, nội dung tin nhắn.
Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, chăm chú nhìn lại một lần nữa cô liền ngồi dậy, lặng im.
Một lát sau, tin nhắn lại đến.
Cô ngủ còn chưa xong, đâu có thời gian đi để ý đến người này, đặc biệt là sau khi cô ta đã làm ra những chuyện đe dọa với mình.
Hàn Minh Thư dứt khoát đặt điện thoại di động sang một bên, sau đó nằm xuống chuẩn bị ngủ tiếp.
Có lẽ là vì vẫn luôn không nhận được tin nhắn trả lời của cô nên đối phương sốt ruột, thế mà trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
Hàn Minh Thư có chút bất đắc dĩ, nhận điện thoại.
“Có chuyện gì không?”
Giọng nói của cô lạnh lùng không một chút độ ấm.
Đối với Mạnh Mai Linh, từ năm năm trước hai người đã không phải bạn bè, năm năm sau cô ta làm những chuyện kia với mình...cũng đã tiêu hao hết chút xíu tình cảm còn sót lại giữa hai người.
“Cửu, Cửu Cửu...”
Một câu Cửu Cửu lại khiến mũi Hàn Minh Thư chua xót, vẻ mặt hốt hoảng.
Thời gian giống như lập tức ngược về thật nhiều năm trước, lúc cô và Mạnh Mai Linh vẫn là hai chị em tốt, năm đó tình cảm các cô thật sự tốt, cho dù làm chuyện gì cũng ở cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, đi ngủ cùng nhau, thậm chí tắm rửa cũng cùng nhau.
Hơn nữa năm đó Mạnh Mai Linh vẫn luôn ghi nhớ ơn cô đã giúp đỡ cô ta, cho nên có gì tốt đều sẽ chia sẻ cho cô, tiền tiêu vào trên người mình còn nhiều hơn so với tiêu vào trên người cô ta.
Năm đó cô cho là mình và Mạnh Mai Linh ít nhất cũng có thể làm chị em tốt cả một đời.
Chỉ là không nghĩ tới ngay cả thân phận của cô...cũng đều bị cướp đi.
A, sao mà buồn cười.
“Đừng gọi tôi như vậy, tôi không chịu đựng nổi.”
Nghĩ tới đây Hàn Minh Thư liền lạnh lùng cắt ngang lời nói của Mạnh Mai Linh.
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh một hồi, sau đó liền truyền tới tiếng khóc sụt sùi.
“Cửu Cửu, có phải cô còn trách tôi đúng không? Chuyện năm đó...tôi thật sự không phải là cố ý, tôi thật sự biết sai, tôi cũng là nhất thời bị ma quỷ ám mới có thể làm như vậy, sau đó tôi rất hối hận cho nên không ngừng bù đắp cho cô, cô cũng biết.”
“Đúng vậy.”
Hàn Minh Thư cong môi đỏ lên, nụ cười và giọng điệu của cô đều rất trào phúng.
“Điều này tôi thực sự biết, cô vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt, cô mua đồ tốt cho mình sẽ không bao giờ thiếu phần của tôi, thậm chí mua cho tôi mà chính cô còn không có. Lúc ấy cô nói bởi vì chúng ta là chị em tốt, thế nhưng sau đó tôi mới biết được hóa ra là cô chột dạ thôi. Bởi vì chiếm giữ thân phận của tôi cho nên mỗi một lần sử dụng thân phận của tôi mua đồ gì đó đã cảm thấy tội lỗi vô cùng, cho nên mua giống nhau để an ủi tôi, đúng không?”
“Cửu Cửu...tôi thật sự biết sai rồi, bây giờ cô đã là cô cả nhà họ Hàn, mà tôi...cũng lưu lạc thành một con hề không có gì cả, hiện tại tôi đang bị trừng phạt, cô tha thứ cho tôi có được không?”
Hàn Minh Thư: “...”
Ánh mắt cô co lại một chút.
Thật là không nghĩ tới cô ta thế mà lại cầu xin mình tha thứ?
Dựa vào những chuyện đã xảy ra năm năm trước và sau đó thì nhìn thế nào Mạnh Mai Linh cũng không giống loại người sẽ cầu xin cô tha thứ, cô nheo mắt lại, không vui hỏi: “Rốt cuộc là cô muốn làm cái gì?”
“Tôi, tôi chỉ muốn cầu xin sự tha thứ của cô, tôi thật sự biết sai rồi Cửu Cửu, cô gặp tôi một lần được không?”
Gặp cô ta một lần?
“Chuyện cho tới bây giờ cô cảm thấy cho dù tôi đồng ý gặp cô thì cũng có ý nghĩa gì chứ? Mai Linh, tôi nhìn vào tình chị em tốt của chúng ta trước đây, cô làm con thỏ chết, bao gồm cả chuyện theo dõi tôi đều không so đo với cô. Nhưng...nếu như còn có chiêu trò nữa, tôi sẽ trực tiếp làm thủ tục pháp lý, đến lúc đó gặp lại chính là ở trên toà án.”
- ----------------------