Cuối cùng thì thời gian làm việc cũng kết thúc, giờ tan tầm đã đến.
Hàn Minh Thư thu dọn vật dụng xong, vừa chuẩn bị xuống căn tin dưới lầu, bất chợt cô nhìn thấy một người đàn ông đứng mỉm cười ngay cửa.
“Tan làm rồi à?”
Thấy Dạ Y Viễn, Hàn Minh Thư mới sực nhớ đến anh có hẹn cô đi ăn trưa.
Cô nhìn anh với ánh mắt có chút ngại ngùng, có thể là vì cô cứ suy nghĩ miên man đâu đâu, nên quên mất cuộc hẹn cơm trưa với Dạ Y Viễn.
“Dạ.” Hàn Minh Thư gật đầu.
Dạ Y Viễn xoay người đi ra ngoài với điệu bộ rất tự nhiên, anh đi được vài bước, không thấy Hàn Minh Thư theo phía sau, bèn quay đầu nhìn cô: “Em không đi sao?”
“Dạ.” Hàn Minh Thư bình tĩnh lại, sau đó bèn nhanh chân bước theo sau.
Lúc bước vào thang máy, hai người một trước một sau đi vào, cả Hàn Minh Thư và Dạ Y Viễn đều duy trì khoảng cách an toàn, cho dù đến khi thang máy dừng ở lầu dưới, hai người họ vẫn một trước một sau đi ra.
Dạ Y Viễn vẫn không nói gì, anh đặc biệt ga lăng giúp cô mở cửa xe, lúc này Hàn Minh Thư có chút do dự: “Phải đi rất xa sao? Hình như gần đây có nhà hàng mà, hay là… ăn đại chỗ nào cũng được rồi?”
Nghe vậy, Dạ Y Viễn mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tuy nói bữa trưa không quan trọng như bữa sáng, nhưng cũng không nên có suy nghĩ tùy tiện như vậy, nói chứ em năm năm trời nhìn ốm như vậy, dám cá là trong suốt thời gian đó, em không hề ăn cơm đàng hoàng, đúng không?”
Hàn Minh Thư: “...”
“Đi thôi, tôi đã đặt chỗ rồi, nếu không đi thì sẽ đáng tiếc lắm.”
Đối phương đã nói như vậy, rõ ràng là đang tạo áp lực cho cô, giờ thì cô còn lý do gì để không lên xe sao?
Chờ sau khi cô lên xe, Dạ Y Viễn thậm chí cúi người định cài dây an toàn cho cô, mặt Hàn Minh Thư khẽ biến sắc, cô liền lên tiếng: “Tự tôi cài được rồi.”
Dạ Y Viễn cũng không miễn cưỡng cô, anh mỉm cười: “Được thôi.”
Sau đó anh bọc một vòng rồi ngồi vào vị trí ghế lái.
Ngồi trong xe của Dạ Y Viễn, tâm trạng của Hàn Minh Thư khá bối rối, Dạ Y Viễn thỉnh thoảng nói vài câu tán gẫu với cô.
Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua đồng hồ, không nhịn được bèn lên tiếng hỏi: “Chỗ đó xa lắm sao?”
Dạ Y Viễn không trả lời, anh cho xe bo cua quẹo, sau đó nói: “Tới rồi.”
Hàn Minh Thư hơi ngẩn người, sau đó cũng kịp bình tĩnh lại.
“Tôi cho xe qua bãi đậu, không khí chỗ đó không tốt lắm, em xuống xe ở đây rồi vào trong đợi tôi.”
“Dạ.” Hàn Minh Thư trả lời xong, sau đó cô xuống xe và đi vào bên trong nhà hàng đợi anh.
Khoảng ba phút sau, Dạ Y Viễn đã quay lại với chìa khóa xe trên tay:”Vào trong đi.”
Có vẻ như Dạ Y Viễn là khách quen ở đây, khi anh vừa đưa Hàn Minh Thư bước vào, nhân viên phục vụ nhanh chóng bước đến dẫn đường, hai người họ đi theo phía sau nhân viên phục vụ, Hàn Minh Thư vẫn theo bản năng giữ khoảng cách với Dạ Y Viễn, nhưng anh lại đi chậm lại để ngang hàng với cô, đến nỗi cuối cùng cô cũng cảm thấy ngại, đành trở về dáng vẻ đi bình thường.
Sau khi đi vào trong bao phòng, Dạ Y Viễn khẽ mỉm cười và nói: “Mấy năm nay ở nước ngoài, chắc em toàn ăn món tây nhỉ? Đột nhiên mời em đi ăn món Trung, không biết em có quen không?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư lắc đầu: “Dạ không, thật ra tôi ăn món Trung nhiều hơn.”
“Tôi biết.” Dạ Y Viễn không nhịn được: “Em thích ăn món Trung hơn, không mấy hứng thú với món Tây.”
Hàn Minh Thư ngước nhìn anh mà không nói thêm gì.
Nhân viên phục vụ vui vẻ lên tiếng: “Đây là lần đầu tiên thấy anh Viễn dẫn bạn gái đến.”
Dạ Y Viễn khẽ mỉm cười mà không phủ nhận.
Nhưng ngược lại, Hàn Minh Thư khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút không vui nhìn nhân viên phục vụ: “Xin lỗi, tôi không phải bạn gái của anh ấy.”
Nhân viên phục vụ ngẩn người, rồi quay nhìn Dạ Y Viễn với ánh mắt ngại ngùng.
Nhưng Dạ Y Viễn không hề có chút tức giận, anh nhìn Hàn Minh Thư với ánh mắt dịu dàng rồi giải thích: “Hiện giờ vẫn chưa phải là bạn gái.”
Chỉ với câu nói đơn giản của anh đã phá tan bầu không khí ngại ngùng giữa nhân viên phục vụ và Hàn Minh Thư.
“Thật ngại quá, hai vị muốn ăn món gì ạ?”
Hàn Minh Thư ngồi xuống, trong đầu cô đang suy nghĩ về câu nói của Dạ Y Viễn.
Ngày hôm qua Dạ Y Viễn có nói, cạnh tranh công bằng, chẳng lẽ anh ấy nghiêm túc sao?
Anh ấy thật sự muốn theo đuổi mình sao? Nếu không thì sao anh ấy lại đột nhiên đến công ty mời mình đi ăn trưa?
Hàn Minh Thư tùy tiện chọn món ăn, sau đó đưa thực đơn qua cho Dạ Y Viễn.
So với cô, dáng vẻ chọn món ăn của Dạ Y Viễn nhìn có vẻ rất nghiêm túc, anh chọn vài món ăn, khi khép cuốn thực đơn lại, anh còn không quên dặn dò nhân viên phục vụ vài vấn đề cần chú ý.
“Dạ, anh Viễn và cô đây xin vui lòng đợi chút.”
Đợi khi nhân viên phục vụ rời khỏi, anh chủ động đứng dậy rót trà cho Hàn Minh Thư, vừa rót anh vừa nói: “Chỗ này trước đây tôi hay đến ăn, nhưng lần nào cũng một mình, đây là lần đầu tiên tôi dẫn phụ nữ đến, vì vậy nên nhân viên phục vụ hiểu lầm.”
Anh như vậy là đang giải thích với mình sao?
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không sao, dù sao thì tôi cũng đã giải thích rõ ràng rồi.”
Dạ Y Viễn nhìn cô, bất chợt anh im lặng, lúc sau anh mới lên tiếng: “Thật ra thì em cũng không cần phải vội vàng phủ nhận hay giải thích như vậy.”
“Ý anh là sao?” Hàn Minh Thư nghe xong, cô nhìn anh với dáng vẻ tò mò.
“Vì tôi đã chính thức bắt đầu theo đuổi em, nên cho dù hiện giờ không phải là bạn gái, thì sớm muộn cũng sẽ có một ngày có thể sẽ là bạn gái.”
Hàn Minh Thư: “...”
Rõ ràng bộ dạng chắc nịch chỉ có thể xuất hiện ở Dạ Âu Thần, sao lại đột nhiên xuất hiện ở trên người Dạ Y Viễn? Ánh mắt anh nhìn có vẻ rất dịu dàng, nhưng lời anh nói ra lại nghe có vẻ có phần tự tin quá mức.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư mỉm cười: “Vậy sao? Từ đâu mà anh tự tin là tôi sẽ nhận lời yêu anh?”
“Không phải tôi tự tin, mà là tôi thật sự muốn theo đuổi em, Minh Thư, tôi muốn bảo vệ em.”
Hàn Minh Thư: “...”
Vốn tưởng rằng anh chỉ là tự cao, nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ đáp lại cô bằng câu nói như vậy, nhất thời khiến cho cô không biết nói gì nữa.
Cô cụp mi xuống nhìn bộ dụng cụ trước mặt mà không nói thêm gì.
“Nếu em chịu nhận lời yêu tôi, tôi sẽ bảo vệ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào, không cần biết là em, hay là bé Đậu Nành, tôi cũng sẽ dùng hết khả năng của mình để đối xử tốt với em và bé.”
Hàn Minh Thư ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn anh.
“Anh biết bé Đậu Nành là con của Âu Thần, vì sao anh…”
“Tôi không quan tâm.” Dạ Y Viễn khẽ động cổ tay, anh tự rót trà cho mình, sau đó nhẹ nhàng đưa lên nhấp một ngụm.
“Năm năm trước anh đã không quan tâm, vậy thì em nghĩ năm năm sau, anh sẽ quan tâm sao? Điều mà anh quan tâm chỉ có mình em thôi.”
“Nhưng tôi thì không.” Hàn Minh Thư cắt ngang lời anh: “Giờ người tôi quan tâm không phải là bản thân tôi, mà là con trai tôi.”
Dạ Y Viễn im lặng lúc, rồi lên tiếng hỏi thăm dò: “Em sợ tôi sẽ đối xử không tốt với cậu bé sao?”
Hàn Minh Thư không nói thêm gì nữa, nhưng bản thân cô cảm thấy, trên đời này ai lại không muốn có con riêng của mình? Ai lại đi nuôi con giùm người khác, huống hồ chi ân oán của Dạ Y Viễn và Dạ Âu Thần không phải vài câu có thể kể hết được.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư lắc đầu.
“Tôi không phải ý đó, ý của tôi là…”
“Thôi được rồi, giờ ăn cơm không nên nói vẫn đề này nữa, tôi đối xử với em như thế nào, sau này em sẽ biết, thật lòng cũng cần phải có thời gian để kiểm chứng mà, tiếp theo sau, tôi có rất nhiều thời gian để em có thể kiểm chứng.”