Nhớ lại chuyện này, Tiểu Nhan không kềm được mà bưng mặt khóc.
Kết cục cuối cùng đương nhiên là Hàn Đông đuổi cô ta về, sau đó còn cảnh cáo nếu sau này cô ta còn làm như vậy nữa anh ta sẽ không từ mọi thủ đoạn để tách cô ta ra khỏi Hàn Minh Thư.
Tiểu Nhan chỉ nghĩ rằng có thể anh ta không thích mình nhưng thật không ngờ anh ta lại ghét cay ghét đắng mình như vậy, là do cô biểu hiện sự ham muốn của mình quá mức sao? Cho nên anh ta thấy mình không biết tự ái?
Nhưng... Cô chưa bao giờ chủ động hôn người đàn ông khác, anh là người đầu tiên.
Chẳng lẽ cứ thật sự quên đi như vậy sao?/ Nhưng mà… Cô không cam lòng, không cam lòng.
Hàn Minh Thư hôm nay không có tinh thần làm việc, bởi vì tối hôm qua cô ngủ không ngon cho nên hôm nay lúc làm việc cô cứ gật gà gật gù mãi, dù đã uống hai ly cà phê nhưng vẫn không có tác dụng.
Ngay khi cô thật sự chịu hết nổi và muốn vào phòng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì, Nhậm Hoa đẩy cửa ra tiến vào: "Minh Thư, người của công ty Blue Sky đến, nói rằng cô ấy muốn bàn bạc một số vấn đề trong công việc lần này với chị.
Bình thường mấy chuyện đó đều là Tiểu Nhan làm nhưng hôm nay Tiểu Nhan nghỉ phép rồi...
Hàn Minh Thư để bút trong tay xuống, gật đầu: "Tôi biết rồi, cô mời người ta vào phòng khách đi, hai phút nữa tôi sang.”
"Vâng."
Nhậm Hoa là một trợ thủ đắc lực, bình thường không chỉ thiết kế, mà thỉnh thoảng còn giúp Tiểu Nhan trong chuyện riêng, Quan điểm của Hàn Minh Thư về cô ấy đã thay đổi từ một người phụ nữ kiêu ngạo thành một nhà thiết kế rất có nhãn lực.
Hàn Minh Thư dọn dẹp một lúc rồi mới đứng dậy đi về phía phòng khách.
Hàn Minh Thư đến trước cửa phòng khác liền dừng bước vì thấy người trong phòng hợp.
Sao lại là Dạ Y Viễn.
Nhìn thấy anh ta, Hàn Minh Thư liền nghĩ đến những gì anh ta đã nói với mình trong tiệm bánh ngày hôm qua.
"Cho dù anh thật sự cố ý tiếp cận em cũng là vì anh thích em."
"Dạ Y Viễn của hiện tại đã không còn là đại ca của em, cho nên anh có tư cách cạnh tranh sòng phẳng với Âu Thần, năm năm anh không có cơ hội, nhưng hiện tại anh sẽ tranh thủ cơ hội cho mình. Nhân lúc em và Âu Thần chưa thể đến bên nhau, anh muốn nỗ lực.
"Minh Thư? Em đến rồi à?"
Đang suy nghĩ miên man thì một giọng nam dịu dàng vang lên bên tai khiến Hàn Minh Thư hồi phục lại tinh thần, cô thấy Dạ Y Viễn đứng dậy mỉm cười và nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Còn Nhậm Hoa đang đứng gần anh ta thì tỏ vẻ thắc mắc.
Hàn Minh Thư đương nhiên biết cô ấy đang thắc mắc điều gì, cô mỉm cười, và thản nhiên sải bước vào phòng.
"Hoa, cô đi làm việc đi."
"Vâng." Nhậm Hoa nhìn Dạ Y Viễn một cái rồi xoay người rời khỏi phòng khách.
Trong phòng tiếp khách chỉ còn lại Hàn Minh Thư và Dạ Y Viễn, Hàn Minh Thư ngồi xuống trước mặt anh: "Không biết tổng giám đốc Hàn muốn thảo luận với tôi về việc gì?”
"Không liên quan đến công việc thì không để đến gặp em sao?" Dạ Y Viễn nhìn cô, đôi mắt đen láy sáng ngời một cách đáng kinh ngạc.
Hàn Minh Thư bối rối: "Anh…."
"Anh lợi dụng chuyện công vào việc riêng phải chăng là đã quá đáng?" Dạ Y Viễn là mỉm cười: "Không có gì phải bàn cãi trong công việc cả, vì anh tin tưởng vào khả năng của em.”
"Cho nên, hôm nay anh đến đây không phải vì công việc?" Hàn Minh Thư nhướng mắt, nhíu mày nhìn sang.
"Trông tinh thần của em không được hứng khởi cho lắm, có cần anh đưa em ra ngoài thư giãn một chút không?”
Hàn Minh Thư không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp từ chối anh ta.
"Không cần đâu, nếu không có chuyện gì thì mời anh về."
Nói xong, Hàn Minh Thư trực tiếp đứng dậy muốn rời đi, một chút thể diện cô cũng không muốn cho Dạ Y Viễn, nếu vì chuyện này mà anh ta nổi điên, hủy hợp đồng với cô thì càng tốt.
Ngay khi cô đứng lên, Dạ Y Viễn cũng đứng dậy và vội vàng đuổi theo cô.
"Em ghét anh như vậy sao? Ngồi với nhau hai phút cũng không được à?
Hàn Minh Thư đdừng một chút, mới nhíu mày nhắc nhở: “Tổng giám đốc Hàn, hiện tại đang là giờ làm việc mà anh lại bảo một người đứng đầu công ty như tôi ngồi tán gẫu chuyện riêng tư với anh trong phòng khách sao? Làm vậy thì trong công ty này tôi làm sao mà có tiếng nói đây?"
Dạ Y Viễn dường như bắt được sơ hở trong lời nói của cô, khẽ cười: Vậy chỉ cần không phải trong giờ làm việc là được?”
Hàn Minh Thư: "..."
Hỏng rồi, như không lại để anh ta lợi dụng kẻ hở trong lời nói: "Tôi..."
"Em đừng để ý đến anh." Dạ Y Viễn đưa tay lên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ: “Còn một tiếng nữa là tan làm, không biết hôm nay anh có vinh hạnh được mời em đi ăn cơm trưa không?"
"Trong một giờ tới, em không cần phải tiếp đãi anh nữa. Anh sẽ đợi em ở đây, và en sẽ đến gặp anh ngay khi hết giờ tan làm. Thế nào?"
Anh ta đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi, hơn nữa anh còn ở lại đây đợi cô nữa.
"Tổng giám đốc Hàn, anh..."
"Lúc nãy em nói không bàn chuyện riêng trong giờ làm việc, vậy thì cùng nhau ăn trưa cũng không phải là chuyện gì quá đáng. Hay những gì em vừa nói..."
"Vậy anh cứ chờ tôi ở đây." Hàn Minh Thư vội ngắt lời anh ta: "Tôi đi lo công việc."
"Uhm, đi đi." Ánh mắt Dạ Y Viễn bỗng trở nên dịu dàng, anh đưa tay lên định xoa đầu cô, sắc mặt Hàn Minh Thư khẽ biến, vội lui lại, sau đó bối rối bước ra khỏi phòng khách.
Sau khi cô rời đi, nét dịu dàng trên gương mặt Dạ Y Viễn dần dần biến mất, sự dịu dàng trong mắt cũng dần thay thế bằng sự lạnh lùng.
Anh ta nhìn giờ trên đồng hồ rồi tìm một chỗ và ngồi xuống.
Âu Thần tại sao chúng ta không thử, ai sẽ có được cô ấy trước?
Lần này, tôi nhất định sẽ không thua cậu.
Hàn Minh Thư trở về văn phòng, chân cô như đang bước trên mặt nước, có trời mới biết cô muốn từ chối Dạ Y Viễn cỡ nào, nhưng Dạ Y Viễn lại lợi dụng sơ hở trong lời nới của cô, nếu từ chối sẽ tỏ rõ rằng cô là một người quá keo kiệt.
Haizzzz.
Thôi bỏ đi, ăn cơm thì ăn cơm vậy.
Kỳ thật, hôm qua sau khi nghe Dạ Y Viễn nói như vậy, trong lòng Hàn Minh Thư nhẹ nhõm đi rất nhiều, chí ít mục đích này nghe an ủi hơn điều cô biết.
Tuy nhiên, Hàn Minh Thư cũng không hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Ai biết được anh ta đang suy nghĩ và toan tính điều gì chứ? Anh em nhà họ đối chọi nhau, anh ta muốn so cao thấp với Âu Thần cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư tự nhiên lại nhớ đến cuộc điện thoại tối hôm qua.
Cô liếc nhìn di động, quả nhiên là vẫn im ắng.
Từ tối hôm qua đến giờ anh vẫn chưa gọi lại cho cô, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn còn đang ôm gái đẹp? Chìm đắm trong sự dịu dàng của gái rồi?
Trong đầu hiện lên một cảnh tượng khiến Hàn Minh Thư tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Khốn kiếp, chả trách lại âm thầm chạy ra nước ngoài, hóa ra là đi gặp riêng phụ nữ.
Khoan đã, Hàn Minh Thư bình tĩnh lại, tại sao cô lại dùng thuật ngữ gặp riên?
Hiện tại Dạ Âu Thần và cô chẳng có quan hệ gì cả, cô cũng luôn phủ nhận anh là chồng của mình cho nên bây giờ anh đang dùng thân phận người đàn ông độc thân để theo đuổi cô.
Vậy... Anh ấy muốn ở bên ai, không phải là chuyện riêng của ảnh sao?
Hàn Minh Thư đưa tay xoa xoa đầu chân mày, nhất định là gần đây số lần cô bị anh chọc ghẹo quá nhiều cho nên mới sinh ra suy nghĩ sai lầm như vậy.
Cô không cần phải buồn phiền vì người đàn ông này, anh đã không trân trọng thì cô sẽ cho anh thấy cô không phải là không thể sống thiếu anh.