Cạch!
Sau khi đóng cửa lại, Hàn Minh Thư chặn Dạ Âu Thần ở ngoài cửa, rồi cô đi dép vào trong nhà.
Vì ban nãy mới đi chân trần ở bên ngoài, nên lúc này đã bị bẩn rồi, Hàn Minh Thư phải vào phòng vệ sinh rửa chân sạch sẽ, sau đó mới làm mọi việc theo đúng kế hoạch.
Lúc cô nấu cơm xong, bê ra bàn ăn chỉ có một mình mình, Hàn Minh Thư mới cảm nhận được xung quanh vô cùng trống trải.
Đối diện cô không có Tiểu Nhan, bên cạnh cũng không có Bé đậu nành nói chuyện cùng cô.
Cũng không có người nhắc cô ăn nhiều chút, gạt bỏ những năng lượng tiêu cực cho cô.
Hàn Minh Thư gắp một miếng rau, rồi cứ ngồi ngơ ra đó.
Khoảng một phút sau, Hàn Minh Thư chợt tỉnh táo lại, cười chế giễu bản thân.
Cô đang nghĩ gì vậy?
Mới ở bên nhau mấy ngày mà thôi, bây giờ cô ăn cơm một mình cũng cảm thấy cô đơn vắng lặng rồi sao? Cô đói đến mức nào rồi mới có kiểu suy nghĩ này chứ?
Hàn Minh Thư bất lực lắc đầu, gắp rau cho vào miệng, nhưng lại cảm thấy rau ngày hôm nay vô cùng đắng, không có chút vị rau nào, ăn vào miệng lại như đang uống thuốc đông y vậy.
Cô nhíu mày gắp miếng sườn sào chua ngọt đặc biệt của mình, nhưng cho vào miệng lại không có chút cảm giác nào cả.
Cứ như vậy ngồi ăn ngây ngốc một lúc lâu, Dạ Âu Thần cuối cùng cũng đặt đũa xuống.
Ăn cơm quả nhiên vẫn cần có người ăn cùng thì mới cảm thấy ngon miệng.
Một mình ăn đúng là vừa cô đơn vừa buồn bã.
Tiếc là Tiểu Nhan và Bé đậu nành đều không ở đây.
Trong đầu cô lại xuất hiện một gương mặt điển trai, Hàn Minh Thư vỗ mạnh vào đầu mình.
“Không được nhớ đến anh nữa!”
“Không có tiền đồ!”
Cô không muốn ăn nữa, thu dọn bát đũa trên bàn rồi đi rửa, rồi cô nghĩ đến đơn hàng buổi sáng, nên cô nằm trên bàn vẽ bản thảo một lúc, đợi đến lúc cô không dễ gì mới sửa bản thảo thành ý cô muốn, gương mặt cô mới xuất hiện lại nụ cười.
Nhìn thời gian, đã rất muộn rồi, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, Dạ Âu Thần giống như đã biến mất rồi vậy.
Cô nghĩ một lúc, vẫn nên tắt đèn đi ngủ thôi.
Lúc Hàn Minh Thư tưởng rằng Dạ Âu Thần sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, không ngờ ngày hôm sau khi cô vừa mở cửa ra thì lại nhìn thấy Dạ Âu Thần.
Anh vẫn như mọi ngày, đưa cô đến công ty, đưa đồ ăn sáng cho cô, rồi bảo Lang An đưa bữa trưa cho cô, mọi thứ đều làm tốt theo đúng trình tự.
Buổi chiều, giám đốc của công ty Bluesky gọi điện cho cô, muốn xem bản thảo, nên Hàn Minh Thư đã đưa bản thảo cô vẽ tối qua cho Tiểu Nhan gửi cho đối phương.
Sau khi Tiểu Nhan đi bàn bạc với đối phương, cô đến nói với Hàn Minh Thư.
“Giá cả và vật liệu bên đó yêu cầu tớ đều đã xem cả rồi, có một chút khó khăn, Minh Thư…”
Tiểu Nhan viết lại yêu cầu của đối phương, chỉnh sửa xong rồi đưa cho Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư đọc qua một lượt, mím môi rồi nghĩ.
“Giá cả này thì không có vấn đề gì cả, có điều…”
“Có điều làm sao?”
“Không sao, cứ làm theo như vậy đi.”
Tiểu Nhan chu môi: “Cậu không cảm thấy với cái giá này chúng ta sẽ rất lỗ sao?”
“Trong việc làm ăn, nào có thứ gì khiến cậu luôn thắng chứ? Bề ngoài nhìn có vẻ là lỗ, nhưng mà… đây cũng là lần đầu tiên công ty chúng ta nhận một lượng đơn lớn như vậy, hơn nữa còn là cùng một kiểu, chúng ta có thể bớt không ít công thiết kế, đây cũng là một loại hời.”
Tiểu Nhan nghe thấy vậy, lập tức hiểu ra.
“Tớ biết rồi, vậy tớ sẽ đi nói với đối phương, nếu như không có vấn đề gì, chúng ta sẽ kí hợp đồng.”
“Ừm.”
Sau khi Tiểu Nhan thương lượng với đối phương, gần đến lúc tan làm, cô tưởng rằng cho dù muốn kí hợp đồng cũng phải đợi đến ngày mai.
Nhưng không ngờ gần đến lúc tan làm, đối phương vẫn chạy tới công ty, nói muốn kí hợp đồng với Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư tuy cảm thấy có chút kì lạ, nhưng vẫn rất tôn trọng lựa chọn của khách hàng.
“Giám đốc Dịch, nhưng còn hợp đồng…”
“Yên tâm, hợp đồng tôi đã làm xong rồi, cô Hàn có thể yên tâm, giá cả công ty chúng tôi đưa ra tuyệt đối sẽ khiến cô hài lòng.”
Hôm nay không phải một mình giám đốc Dịch tới, anh ta khẽ gật đầu, trợ lý phía sau bèn tiến lên đưa hợp đồng cho Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư mở ra, sau khi nhìn thấy giá cả đối phương đưa ra, cô không khỏi khẽ nhíu mày lại.
Giám đốc Dịch thấy cô nhíu mày, còn tưởng rằng hợp đồng có chỗ nào không ổn, vội hỏi: “Cô Hàn, có gì không ổn sao?”
Hàn Minh Thư mím đôi môi đỏ, không phải có chỗ nào không ổn, mà quả thực cái giá đối phương đưa ra quá ưu việt rồi, ưu việt đến mức cô không dám tin, nhưng việc ép giá nguyên vật liệu trước đó lại khiến Hàn Minh Thư cảm thấy chân thực hơn một chút, vì vậy… cô nhất thời không thể hiểu nổi đối phương rốt cuộc là có ý gì.
“Không có gì không ổn cả, chỉ là…” Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, nhìn đối phương: “Phần hợp đồng này…”
“Nếu cô cảm thấy không hài lòng với điều kiện trong hợp đồng, chúng tôi còn có thể tăng thêm, cho đến khi cô Hàn thấy hài lòng thì thôi.”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư càng cảm thấy kì lạ, còn có chút kinh ngạc.
“Giám đốc Dịch, đây…”
“Cô Hàn, tôi đã xem qua hồ sơ của cô, tôi biết cô là một nhà thiết kế vô cùng xuất sắc ở nước ngoài, cũng biết quá khứ của cô có rất nhiều thành tích ưu tú, công ty chúng tôi vô cùng mong có thể được hợp tác với cô. Vì vậy những điều kiện ưu việt này, cô Hàn không cần cảm thấy áp lực.”
Hóa ra là như vậy.
Sau khi Hàn Minh Thư nghe những lời anh ta nói, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn.
Dù sao gần đây có khá nhiều chuyện xảy ra, cô cũng không biết đối phương rốt cuộc là có ý gì, dù sao trên đời này cũng không có miếng bánh nào tự dưng từ trên trời rơi xuống cả.
Có điều nghĩ lại, sự đãi ngộ này cũng rất ưu việt, nhưng không quá khoa trương.
Cuối cùng, Hàn Minh Thư gật đầu, kí tên mình xuống.
Kí tên xong, đóng dấu, hợp đồng bắt đầu có hiệu lực.
Giám đốc Dịch nhiệt tình đưa tay về phía cô: “Rất vui có thể hợp tác với cô Hàn, hi vọng thời gian tiếp theo có thể hợp tác vui vẻ.”
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười, đưa tay qua đó: “Hợp tác vui vẻ.”
Sau khi tiễn giám đốc Dịch đi, Tiểu Nhan xoa tay: “Xong đơn hàng này, chắc chúng ta kiếm được không ít đâu nhỉ? Trước kia tớ cảm thấy mở công ty sẽ mệt, nhưng bây giờ nghĩ lại… cũng không phải quá mệt, hơn nữa còn có thể kiếm được nhiều tiền, thấy vui nhắm.”
Hàn Minh Thư đứng nguyên tại chỗ, rũ mắt xuống không nói gì, như là đang suy nghĩ gì đó.
“Minh Thư, cậu sao vậy? Kí được một đơn hàng lớn như vậy không phải cậu nên thấy vui mừng sao?”
“Tớ cứ cảm thấy… trong lòng có chút không chân thực.” Hàn Minh Thư mím môi, rồi cầm phần hợp đồng trong tay mình: “Đơn hàng này quá dễ dàng rồi, hơn nữa điều kiện đối phương đưa ra rất ưu việt, tớ có chút lo lắng.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan tiến tới, nhận lấy hợp đồng trong tay cô.
“Cậu lo hợp đồng có vấn đề sao? Ban nãy cậu đã xem qua mấy lần rồi, nếu có vấn đề, chắc cậu cũng nhìn ra chứ.”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Quả thực tớ đã xem qua mấy lần rồi, chắc là không có vấn đề gì, chỉ có điều…”
“Chỉ có điều làm sao?”
“Tớ cứ có một dự cảm không tốt.”