Âm thanh càng lúc càng xa dần, cho đến khi không nghe thấy nữa.
Hàn Minh Thư bị Dạ Âu Thần bế lên xe, đặt trên ghế phó lái.
Bởi vì chân không đi giày, sau khi ngồi lên ghế, Hàn Minh Thư cảm thấy chân mình không có chỗ để đặt xuống, đành phải co chân lại, cằm dựa vào đầu gối.
Dạ Âu Thần lái xe với sắc mặt vô cảm.
Hàn Minh Thư cứ ngồi co ro như vậy ở ghế phó lái, sắc mặt hai người đều không dễ chịu, lúc sắp đến khu nhà, Hàn Minh Thư đột nhiên nhớ ra gì đó, sắc mặt trắng bệch.
“Anh không cho tôi lấy giày, không phải là lát nữa anh cũng định bế tôi lên tầng đó chứ?”
Trong xe truyền đến một tiếng cười trầm thấp, Dạ Âu Thần rõ ràng là đã thừa nhận rồi.
Một lúc sau anh mới thấp giọng nói: “Như vậy không phải rất tốt sao?”
Tốt cái đầu anh!
Hàn Minh Thư thầm mắng anh vài câu, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cô tuyệt đối không thể để mặc anh sắp xếp cho cô như vậy được.
Vì vậy khi xe vừa dừng ở bãi đậu xe, Hàn Minh Thư gần như lập tức mở cửa xe ra rồi xông ra ngoài.
Cô chạy thẳng ra ngoài với đôi chân trần, tốc độ vô cùng nhanh.
Hàn Minh Thư không tính là thấp, hơn nữa chân cũng dài, vì vậy tốc độ chạy rất nhanh.
Hơn nữa trước đó cô cũng không biểu hiện ra có ý định làm như vậy, nên Dạ Âu Thần hoàn toàn không thể ngờ được việc cô mở cửa rồi chạy ra ngoài, anh nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài rồi khóa xe lại.
Chạy điên cuồng một đường đã thu hút sự chú ý của không ít người, Hàn Minh Thư cảm thấy cả đời này cô chưa từng mất mặt qua như vậy.
Cho đến khi chạy đến trước thang máy, cô mới mệt đứt hơi mà thở hổn hển.
Mấy người đang đợi thang máy đều nhìn cô với ánh mắt kì lạ, ánh mắt nhìn cô như đang nhìn quái vật vậy. Truyện Sủng
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, muốn giải thích gì đó, nhưng nghĩ lại thì cũng cảm thấy không cần thiết.
Dù sao cũng chỉ là một đám người lạ mà thôi.
“Ấy, là cô à.”
Đột nhiên có một giọng nói đôn hậu, thành thật của một người đàn ông truyền đến từ đám người, Hàn Minh Thư nhìn về phía người đó, lúc này mới nhận ra đó là ông chú mập cô gặp trong thang máy ngày hôm đó.
Ông chú mập quan sát cô, rồi lại nhìn phía sau cô, tiến đến hỏi.
“Sao hôm nay chồng cô không đi cùng cô thế? Sao cô còn chạy chân trần nữa?”
Có người hỏi cô rồi, cô thở phào một hơi, rồi giải thích: “Gót giày gãy rồi, nên tôi mới chạy chân trần…”
Còn câu hỏi trước đó, cô tự động làm ngơ vậy.
“Hóa ra là vậy.” Ông chú mập cười híp mắt: “Vậy chú ý dưới đất nhé, giẫm phải thủy tinh là không tốt đâu.”
Nụ cười của Hàn Minh Thư có chút ngại ngùng: “Chắc là không đâu, vệ sinh của khu này cũng tốt lắm.”
Đang nói chuyện, ông chú mập đột nhiên nhìn ra phía sau cô, kinh ngạc kêu lên.
“Chồng cô tới rồi.”
Giọng nói của ông ta có hơi lớn, người đợi thang máy đều nhìn qua phía bên kia.
Khi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, thân hình cao ráo, khí thế bức người từ đằng xa đang đi ề phía này, mọi người đều thở dài.
Ông chú mập: “Tuy tôi cũng là đàn ông, nhưng tôi không thể không cảm thán một câu, chồng cô thật sự rất đẹp trai. Đương nhiên, cô cũng là một người rất xinh đẹp.”
Khóe môi Hàn Minh Thư không khỏi run rẩy, không thể nói ra lời nào.
Vẫn chưa đợi được thang máy, nên cô lại bị Dạ Âu Thần đuổi kịp sao? Nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy không cam tâm, Hàn Minh Thư cắn môi dưới, quay người chuẩn bị đi thang bộ.
“Muốn tái hiện lại chuyện thang bộ nữa sao?” Giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần truyền tới, khiến bước chân của Hàn Minh Thư lập tứng dừng lại.
Dạ Âu Thần lạnh lùng bước đến, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh nõn nà của Hàn Minh Thư, tránh để cô chạy trốn lần nữa.
“Thả tôi ra.” Hàn Minh Thư thấp giọng nói, muốn thoát khỏi tay của Dạ Âu Thần. Nhưng sau khi Dạ Âu Thần nắm lấy tay cô thì giống như có một sợi xích sắt khóa chặt lấy cô vậy, không để cô thoát ra được.
“Ấy, vợ chồng hai người đang cãi nhau đấy à?” Ông chú mập hóng chuyện không ngại phiền phức, hoặc là không có mắt nhìn, lại còn hỏi thêm một câu thừa thãi nữa.”
Hàn Minh Thư không thể nói ra lời nào, chỉ muốn thoát khỏi tay của Dạ Âu Thần, nhưng ngay sau đó, Dạ Âu Thần lại ôm eo cô, ghé sát tai cô nói: “Nếu em còn phản kháng, có tin là tôi sẽ bế em lên trước mặt mọi người không?”
Nghe vậy, động tác phản kháng của Hàn Minh Thư lập tức biến mất.
Đùa à, bao nhiêu người đợi thang máy như vậy, cô không muốn bị Dạ Âu Thần bế lên đâu, như vậy mất mặt lắm.
Để không trở thành mục tiêu của mọi người, cô chỉ có thể trừng mắt với Dạ Âu Thần, rồi rũ mắt xuống không nói gì.
“Thang máy sắp tới rồi, giẫm lên chân của tôi rồi cùng đi vào.”
Hàn Minh Thư không tình nguyện giẫm lên chân của anh, lúc giẫm lên còn cố ý dùng sức, tiếc là cô không đi giày, chút sức lực này còn chẳng đủ để gãi ngứa cho Dạ Âu Thần.
Anh ôm eo cô, đưa cô vào trong thang máy.
Người trong thang máy đều nhường đường cho họ, sau khi bước vào, ông chú mập còn cười híp mắt nhìn Hàn Minh Thư nói.
“Chồng cô đối xử với cô tốt thật đấy, cô gái à, phải biết trân trọng nhé. Hai vợ chồng cãi nhau có tính là gì, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa.”
Hàn Minh Thư: “…”
Chú à, chú có thể ngậm miệng lại không? Không nói chuyện không ai nghĩ là chú bị câm đâu.
Cô chỉ có thể cười ngại ngùng.
Chắc là Dạ Âu Thần vẫn còn để ý chuyện trước đó, sắc mặt vẫn rất lạnh lùng, hơi thở trên người khiến nhiệt độ trong thang máy lập tức hạ thấp xuống.
Trong lúc đi thang máy mọi người lần lượt rời đi, lúc đến tầng mười tám, chỉ còn lại hai người.
Dạ Âu Thần đưa cô ra ngoài, đến cửa nhà bảo cô ấn mật mã.
Hàn Minh Thư chậm trễ không ấn, Dạ Âu Thần nhíu mày: “Không vào sao?”
“Anh ở đây sao tôi ấn mật mã được?” Hàn Minh Thư hỏi ngược lại.
Nghe thấy vậy, Dạ Âu Thần ngơ ra, lúc sau trên gương mặt anh xuất hiện một nụ cười chế giễu.
“Trong mắt em, đến cả mật mã nhà em tôi cũng không xứng được biết sao? Hay là nói, em cảm thấy sau khi em ấn mật mã, sau này tôi sẽ trộm mật mã nhà em rồi làm gì đó với em?”
Hàn Minh Thư: “…”
“Nếu tôi muốn làm gì đó với em, bây giờ cũng có thể.”
“Tôi không có ý đó.” Hàn Minh Thư giải thích, cô chỉ không muốn để Dạ Âu Thần biết mật mã nhà cô, dù sao trong căn nhà này không phải chỉ có một mình cô.
“Vậy thì ấn đi.”
“Tôi…”
Nghĩ một lúc, Hàn Minh Thư đành phải cầu xin: “Vậy anh nhắm mắt hoặc quay người lại đi.”
Anh bất động, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, cô cứ như vậy đối mắt với anh, không ấn mật mã.
Cuối cùng, Dạ Âu Thần thở dài một hơi: “Xem như là tôi thua rồi đi.”
Sau đó anh nhắm mắt lại, sắc mặt bất lực.
Hàn Minh Thư thấy anh như vậy, trong lòng cũng có một chút áy náy, nhưng hết cách, để che giấu anh chuyện của Bé đậu nành, cô phải hết sức chú ý mới được.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhanh chóng ấn mật mã rồi mở cửa ra.
Mở cửa xong Dạ Âu Thần mới thả cô ra: “Được rồi, đi vào đi.”
Hàn Minh Thư cảm thấy kì lạ, anh lại không đi vào cùng cô sao?
“Ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng chạy loạn, tôi còn có việc, không thể ở cùng em.”
Hàn Minh Thư ngước mắt lên nhìn anh: “Vậy anh đi làm việc của anh đi, tôi cũng không phải trẻ con, không cần anh ở cùng.”