“Lẽ nào…cô ấy làm chuyện gì thương thiên hại lý với cháu sao?” Tống Thiên nheo mắt lại, trong ánh mắt hiện lên sự nguy hiểm, rõ ràng trong lòng bà ta đã bắt đầu tính toán.
Dạ Âu Thần lại lười giải thích với bà ta, mà cầm điện thoại trực tiếp ngồi lại xuống giường, căn bản không muốn nói chuyện với bà ta.
Lúc tính khí của anh nổi lên, muốn anh giải thích với mình là điều không thể nào.
Tống Thiến cũng không ép anh, dứt khoát tìm một chiếc ghế ngồi xuống, Dạ Âu Thần không nói, Tống Thiến cũng không ép anh, trực tiếp ngồi đó đợi.
Dù sao bà ta cũng đã trở về Mạc Thành, có thời gian ở đây cùng anh.
Anh không nói một ngày thì bà ta ngồi ở đây đợi một ngày.
Sẽ có một ngày anh nói?
Lang An nhìn thấy hai người bắt đầu cuộc chiến tâm lý, không khỏi kích động trợn trong mắt.
Hai người bọn họ bắt đầu cuộc chiến tâm lý với nhau, người khổ là bọn họ mà? Tính khí của hai người đều rất lớn, kết quả khiến nhiệt độ ở bên cạnh đều giảm xuống.
Vì vậy Lang An quyết định là một người tốt, anh ta bước lên phía trước.
“Cái kia….dì Tống, hay là chúng ta đi ra ngoài, cháu sẽ kể lại toàn bộ sự việc”
Mặc dù anh ta không biết toàn bộ sự việc, ngày hôm đó cũng không có ở hiện trường, nhưng thông qua chuyện mấy ngày nay, anh ta không cần đi đến hiện trường cũng biết được đã xảy ra chuyện gì.
“Cũng được!” Tống Thiến gật đầu, đứng dậy muốn đi ra ngoài cùng với Lang An.
Nhưng trong lòng Dạ Âu Thần đang vô cùng kìm nén, sao có thể đồng ý chứ? Vì vậy anh cười khẩy một tiếng: “Đi đâu?”
Một câu nói ngắn gọn, đơn giản, lại khiến Lang An và Tống Thiến dừng lại.
“Cậu Dạ, dì Tống từ Tô thị qua đây, cậu không muốn nói, vậy chuyện này để tôi nói”
Dạ Âu Thần ngước mắt lên, đôi mắt sắc như dao: “Chuyện của tôi từ lúc nào đến lượt cậu thay tôi làm chủ?”
Lang An: ”….Được, tôi không tham gia! Tôi đi ra ngoài!”
Anh ta không thèm ở lại đây, anh ta cũng là một người có tính khí nha?
Nói xong, Lang An trực tiếp hất tay rời đi, rất nhanh đã rời khỏi phòng bệnh.
Tống Thiến: “…”
Đây rốt cuộc là chuyện gì, nhưng Dạ Âu Thần không cho Lang An nói với bà ta, vậy thì bà ta lại đợi vậy.
Trong phòng bệnh cứ như vậy mà rơi vào sự im lặng kỳ quái, Dạ Âu Thần vẫn ở ngồi ở đó nghịch chiếc điện thoại của mình, có lẽ màn hình bị nứt quá nhiều, nên trong lòng anh vô cùng bực bội, đột nhiên hét lên một câu: “Lang An!”
Thực ra Lang An vẫn chưa đi, chỉ đi ra ngoài cửa mà thôi.
Vì vậy lúc Dạ Âu Thần gọi anh ta, anh ta cũng không thể giả vờ như không nghe thấy, lập tức đi vào.
“Cậu Dạ?”
“Điện thoại? Cầm lấy đi sửa, lập tức.” Dạ Âu Thần đưa điện thoại của mình cho anh ta, Lang An chỉ có thể đi về phía trước: “Vậy tôi đi sửa”
“Trong vòng 30 phút phải trả lại cho tôi”
Lang An: “..Không vấn đề!”
Sau khi Lang An rời đi, trong phòng bệnh lại rơi vào sự yên tĩnh, Tống Thiến cũng đã ổn định lại tâm trạng của mình, hơn nữa lúc nãy bà ta cũng suy nghĩ chuyện mà mẹ Lâm nói với bà ta.
“Bây giờ Lang An không có ở đây, vậy chúng ta nói chuyện một chút đi, nhà họ Lâm gọi điện thoại cho dì nói xong ức hiếp tiểu cô nương nhà người ta, mặc dù dì không biết rốt cuộc vì chuyện gì mà dẫn đến mâu thuẫn giữa hai người lại nghiêm trọng như vậy, nhưng dù sao đối phương cũng là phụ nữ, con đưa cô ấy ra tòa, sau này cô ấy phải sống như thế nào? Hơn nữa còn là thiên kim tiểu thư bảo bối nhà họ Lâm”
Thiên kim tiểu thư bảo bối?
Nghe thấy hình dung từ này, trong mắt Dạ Âu Thần hiện lên một tia chế giếu.
“Vậy thì làm sao?”
Cô ta suýt nữa làm hại đến người phụ nữ của mình, món nợ này anh phải tính toán với cô ta một cách cẩn thận.
Mặc dù bây giờ vết thương đã đến lưng của anh, nhưng ngộ nhỡ?
Nghĩ đến đây, đáy mắt Dạ Âu Thần lại trở nên vô cùng lạnh lùng, dáng vẻ không chút lưu tình này thật sự khiến Tống Thiên kinh ngạc, bà ta không nhịn được hỏi: “Cháu nói thẳng ra đi, rốt cuộc Lâm Ân Ân đã làm gì cháu, lại khiến cháu hận cô ấy như vậy?”
Bà ta vừa hỏi, Dạ Âu Thần lại không nói chuyện nữa.
Tống Thiến thực sự sắp bị anh làm cho tức chết rồi, Lang An lại đi rồi, bà ta lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc hai người tính khí của hai người đều đang lên, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Nghe thấy âm thanh, Dạ Âu Thần cau mày.
Không phải anh kêu Lang An đi sửa điện thoại sao? Sao vừa đi ra quay lại rồi?
Kết quả vừa ngẩng đầu lên, Dạ Ân Thần lập tức sững sờ, đồng tử co rút lại.
Tống Thiến nghe thấy âm thanh, đương nhiên cũng nhìn về phía phát ra âm thanh, lúc nhìn thấy người đẩy phòng bệnh ra, trên mặt Tống Thiên không có biểu cảm gì, hơn nữa cả người soàn soạt đứng dậy.
Sao lại là cô??
Vốn dĩ buổi tối Hàn Minh Thư mới đến, nhưng gần đây không có Lâm Ân Ân làm loạn ở bên ngoài, nên giấc ngủ của cô khá tốt, sau khi trở về cảm thấy chuyện này vẫn nên phải cảm ơn Dạ Âu Thần, vì vậy tự tay nấu cháo dinh dưỡng để đưa qua cho anh.
Nhưng cô không nghĩ đến, lúc đẩy cửa phòng bệnh ra, người mà cô nhìn thấy lại là….
Tống Thiến.
dì út của Dạ Âu Thần, trước đây người phụ nữ này đối với cô rất tốt.
Chỉ là bây giờ….
Bầu không khí yên tĩnh mấy giây, Hàn Minh Thư mới phản ứng lại, cong khóe miệng với Tống Thiến: “Dì Tống, xin chào”
Dì Tống…
Cách chào hỏi khách sáo như vậy.
Tống Thiến cũng phản ứng lại, khóe miệng bà ta hơi động, dường như muốn về phía trước.
Một thân hình còn phản ứng nhanh hơn cô, trực tiếp đi lên phía trước chắn ngang trước mặt cô: “Em về trước đi”
Trong giọng nói của anh mang theo sự cường thế và lạnh lùng không dễ dàng từ chối, Hàn Minh Thư nhìn Dạ Ân Thần đứng chắn trước mặt mình, lại nhìn biểu cảm kinh ngạc của Tống Thiên, sau đó mỉm cười, khế nói: “Tôi không về”
Dạ Âu Thần vừa nghe thấy vậy, không thể tin được quay đầu nhìn cô.
Hàn Minh Thư giống một người không có chuyện gì, trực tiếp đi qua người anh đi đến trước chiếc bàn, sau đó đặt bình giữ nhiệt ở đó, quay người nhìn Tống Thiến: “Rất nhiều năm rồi chưa gặp dì Tống, dì Tống vẫn trẻ như trước đây”
Tống Thiến nhìn cô với ánh mắt phức tạp, không trả lời.
Năm năm rồi…
Người phụ nữ này đã mất tích 5 năm rồi, Tống Thiến cho là có lẽ cô sẽ không xuất hiện nữa, không ngờ, bà ta về Tô Thị một chuyến, người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Hơn nữa, tại sao cô lại ở phòng bệnh của Dạ Âu Thần?
Thấy khuôn mặt bà ta tràn đầy sự nghỉ hoặc, ngay cả lời nói của mình cũng không đáp lại, Hàn Minh Thư lại khẽ cười: “Xem ra anh Dạ không nói cho dì Tống biết sự việc”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cuối cùng Tống Thiến cũng phản ứng lại, lúc nãy tất cả sự chú ý của bà ta đều tập trung lên người Hàn Minh Thư, đương nhiên cũng đi về phía cô.
“Cô có thể nói cho tôi biết?”
Hàn Minh Thư dừng một chút, bảo cô nói?
Vẫn chưa được Hàn Minh Thư lên tiếng, Dạ Âu Thần vẫn luôn không muốn nói nguyên nhân với Tống Thiến lúc này lại lạnh lùng lên tiếng: “Trước tiên dì đừng hỏi, dì có thể qua đây nhìn vết thương trên lưng cháu sau đó hãy hỏi”
‘Vết thương trên lưng?
Tống An mím môi, sau đó đi về phía Dạ Âu Thần.
Bà ta đi vòng qua phía sau Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư đứng bên cạnh yên tĩnh nhìn, vô tình bắt gặp đôi mắt u ám, lạnh lùng của Dạ Ân Thần, lúc anh nhìn mình lại tràn đầy tình cảm.
Rõ ràng anh không muốn giải thích với dì út của anh, nhưng bây giờ anh lại….
Là vì mình sao?