Bệnh viện.
Hàn Minh Thư về rồi, trong phòng bệnh chỉ còn một mình Dạ Âu Thần.
Bởi vì Lâm Ân Ân đã sa lưới, cho nên mấy ngày này cũng thanh tịnh hơn một chút. Dạ Âu Thần cầm điện thoại mở Facebook ra, sau đó vào trang cá nhân của Hàn Minh Thư, xem đi xem lại những hình ảnh và status mà cô đăng lên trên trang cá nhân.
Cô không có hạn chế trang cá nhân của mình, mà toàn bộ đều show ra cho bạn bè thưởng thức.
Bên trong có ảnh tự sướng của cô, chỉ có điều tương đối ít, đa số là một số sự kiện trong cuộc sống, và cả tác phẩm thiết kế của cô.
Mở một tấm ảnh trong đó ra, hình như là bạn bè chụp cho cô, cô mặc một chiếc váy voan màu xanh đứng bên bờ biển, gió biển thổi tung chiếc đai màu xanh trên eo cô và vạt váy của cô, bờ biển gần về đêm như dung hòa một màu với chiếc váy voan màu lam sẫm của cô, đẹp đến ngây ngất lòng người.
Dạ Âu Thần phóng to tấm ảnh lên, nhìn khuôn mặt quen thuộc của người phụ nữ, trên khóe môi hay trong đôi mắt đều là ý cười ấm áp.
Chậc, người phụ nữ này…..
Thật là càng nhìn càng thích.
Động tác của Dạ Âu Thần rất ấu trĩ, vậy mà lại vươn tay nhẹ nhàng chọt chọt vào giữa mi tâm của cô, sau đó thấp giọng nói một câu.
“Người phụ nữ ngốc”
Lang An đứng ở một bên: “..”
Ha ha, anh có thể coi mình là người trong suốt không?
Rõ ràng không được?
Có lẽ là cảm giác tồn tại của anh ta quá mạnh, cũng có lẽ là ánh mắt và cảm xúc hồi nãy của anh ta đã lộ ra ngoài rồi.
Bởi vì Dạ Âu Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, phóng một ánh mắt như giết người về phía anh ta, Lang An lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, đổ mồ hôi hột.
“Cái đó…cậu chủ Dạ…hồi nãy tôi không có thấy gì hết!” Khóe miệng Lang An giựt giựt mà nói một câu.
“Ha” Dạ Âu Thần cười lạnh một cái, sau đó khóe môi thu lại, lạnh giọng nói: “Cút!”
Lang An: “…Dạ, được.”
Thế là anh ta lập tức quay người đi ra phòng bệnh.
Lúc Lang An chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, vừa kéo cửa phòng bệnh ra, thì một bóng người từ bên ngoài xông vào.
Tốc độ quá nhanh, Lang An căn bản không kịp ngăn cản, người đó đã vượt qua người anh ta, sau đó đến trước mặt Dạ Âu Thần.
“Cậu chủ Dạ!” Lang An kinh ngạc kêu một tiếng: “Cẩn thận!”
“Thằng nhóc thối! Cháu vậy mà lại dám ức hiếp con gái nhà người tai”
Dạ Âu Thần vẫn đang cầm điện thoại, kết quả Tống Thiến xông đến trước mặt anh, trực tiếp một tát khiến anh ngã lăn.
Anh còn chưa phản ứng lại, cả người đã ngã xuống chiếc giường ở bên cạnh, điện thoại trong tay cũng bay ra ngoài!
Thịch- Lang An ở ngoài cửa nhanh chóng quay người lại, trừng mắt nhìn cảnh này.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây….
Lang An phản ứng lại, lớn tiếng kêu một tiếng cậu chủ Dạ, sau đó xông lên trước đỡ anh dậy: “Cậu chủ không sao chứ?”
Dạ Âu Thần bị thương cũng thật nặng, cho dù đã dưỡng thương mấy ngày, nhưng vết thương của anh làm gì dễ khỏi như vậy, hơn nữa nếu như không phải anh bị thương quá nặng, thì lúc này anh làm sao mà có thể bị Tống Thiến quật ngã xuống đất chứ, đúng lúc đụng trúng vết thương.
Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt của Dạ Âu Thần đã trở nên trảng bệch, khóe môi khó lắm mới dưỡng ra một chút huyết sắc cũng trở nên trắng toát, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Tôi đi gọi bác sĩ!” Lang An cảm thấy không ổn, lập tức dìu anh dậy sau đó đi gọi bác sĩ.
Mà Tống Thiến nhìn thấy cảnh này xong thì híp mắt lại, bộ dạng của Dạ Âu Thần, hình như là bị thương không nhẹ.
“Cháu- cháu bị thương rồi?”
Dạ Âu Thần ngước mắt lên, cả người trông rất yếu ớt: “Dì nói xem? Dì út”
Tống Thiến sững sờ một hồi mới phản ứng lại, sau đó tiến lên trước: “Bị thương chỗ nào? Dì xem xeml”
Sau khi Dạ Âu Thần dậy, không có quan tâm bà ta, mà tiến lên trước nhặt chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, màn hình nát rồi, anh ấn một chút, điện thoại vẫn dùng được, nhưng ảnh trên màn hình đã nát không ra gì nữa rồi, mà người trong tấm ảnh cũng vì màn hình nứt nẻ mà không nhìn ra được ngũ quan nữa.
Tống Thiến mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng người, tuy không nhìn rõ được ngũ quan, nhưng có thể nhận ra được đó là một cô gái, bà ta như ngửi thấy một khí tức khác thường, híp mắt lại.
“Đó là ai?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần lắng lặng cất điện thoại lại, toàn thân phát ra khí tức lãnh đạm.
“Dì đến làm gì?”
Không có chút hoan nghênh, trên khuôn mặt lạnh nhạt rõ ràng viết đầy chữ cháu không muốn gặp dì.
“Thăng nhóc thối, đừng tưởng cháu bị thương rồi thì dì không dám làm gì cháu! Ánh mắt của cháu là sao? Dì út của cháu từ Thành phố Tô xa xôi qua đây, cháu có biểu cảm này sao?”
Dạ Âu Thần vẫn không thay đổi sắc mặt: “Vậy dì út mong cháu có biểu cảm gì? Vừa đến là quật ngã cháu trai đang bị thương của dì xuống đất, còn làm hỏng điện thoại của cháu, dì cảm thấy cháu nên đối với dì thế nào?”
Tống Thiến: Bà ta có chút đuối lý, điểm này quả thực là bà ta không tốt.
Nhưng, nghĩ đến mấy lời mà mẹ Lâm nói với bà ta, Tống Thiến lại cảm thấy chỉ đánh anh một cái là nhẹ rồi.
Thế là liền nói: “Dì đẩy cháu một cái cháu liền ngã rồi, từ khi nào mà cháu trở nên yếu đuối như vậy hả? Còn có mặt mũi nói gì dì?
“Từ khi nào cháu trở nên yếu đuối như vậy, còn phải hỏi đối tượng tốt mà dì út giới thiệu đó”
“Đối tượng mà dì giới thiệu cho cháu? Nó làm sao?” Tống Thiến ngửi thấy mùi bất thường, thế là đi về phía trước vài bước, mở miệng nói: “Sắc mặt cháu quá tái rồi, bị thương chỗ nào? Dì xem vết thương cho cháu một chút”
“Chả lẽ dì quan tâm đến vết thương của cháu? Sau cháu thấy bộ dạng của dì như đến khởi binh hỏ vậy?”
Tống Thiến: “Dì đích thực là đến khởi binh hỏi tội, nhưng điều này cũng không cấm dì quan tâm cháu trai của dì, có mâu thuẫn sao?”
Dạ Âu Thần không trả lời, ánh mắt lạnh như băng, không có bất kỳ độ ấm nào.
Bộ dạng này của anh, trông như thật sự tức giận rồi.
Bao nhiêu năm rồi, Dạ Âu Thần chưa hề có bộ dạng này qua, Tống Thiến cảm thấy…có thể chuyện lần này có chút lớn rồi.
Nhưng, chỉ là một người phụ nữ, làm sao có thể khiến anh tức giận như vậy?
Trong đấy rốt cuộc là có nguyên do gì?
Không được, bà ta phải hỏi cho rõ.
“Được, cháu không nói dì cũng không miễn cưỡng, cháu không cho dì xem vết thương của cháu, dì cũng không làm khó cháu nữa được chưa? Bây giờ dì út đến hỏi cháu, rõ ràng chỉ là xem mắt mà thôi, tại sao cháu lại muốn đưa con gái nhà người ta ra †òa, con bé chọc gì cháu vậy? Cho dù làm sai chút chuyện, cháu cũng nên nể mặt giao tình của dì út và nhà họ Lâm mà khoan hồng một cái đi chứ?”
“Khoan hồng?” Dạ Âu Thần nghiến răng nói ra hai chữ này, sau đó như là nghe thấy cái gì đó rất buồn cười vậy: “Dì út, dì không phải người ngốc nghếch, sao hôm nay lại trở nên không có năng lực suy nghĩ như vậy rồi? Cháu muốn đưa cô ta ra tòa chỉ là nói suông sao?”
Tống Thiến sững sờ, mới đột nhiên phản ứng lại nhờ sự chỉ điểm của Dạ Âu Thần.
Phải hat Lúc đó mẹ Lâm khóc khiến bà ta tâm phiền ý loạn, sau đó sau khi bà ta biết chuyện này cũng cảm thấy Dạ Âu Thần thực sự quá bốc đồng, sao có thể cạch mặt nhà họ Lâm như vậy? Nhưng bây giờ bình tĩnh lại rồi, nghĩ kỹ lại trong chuyện này quả thực có gì đó không đúng.
Cháu trai bà ta vốn không phải người không nói lý, cho dù anh có không biết nói lý, thì pháp luật cũng công bằng, sao có thể đưa một người vô tội ra tòa chứ?